Ninh Hinh gấp sắp bật khóc, Ninh Hạo lại không vui đi lại kéo tay Ninh Hinh nói: "Tỷ, tỷ không cần ngăn nàng ta, để cho nàng ta đi đi, tỷ xem mấy này nay nàng ta có thái độ như thế nào, không cho đại ca được một cái vẻ mặt tốt, như vậy nữ nhân còn muốn để làm gì."
Ninh Hinh bị Ninh Hạo chọc tức, chỉ vào hắn lớn giọng nói: "Đệ im miệng cho tỷ."
Hầu thị đã đi ra khỏi nhà, đang ở trong sân, Ninh Hinh vội đầy Ninh Hạo ra chạy theo, một bên giữ tay nàng ta, một bên nói: "Đại tẩu, chỉ cần tẩu chịu ở lại, trong cái nhà nay tẩu thích cái gì thì muội đều cho tẩu hết, được không? Tẩu nghĩ lại xem, bình thường đại ca đối với tẩu rất tốt. Bây giờ huynh ấy chẳng qua chỉ bị bệnh một khoảng thời gian thôi, về sau sẽ khỏi mà."
Đối mặt với em chồng cầu xin, Hầu thị lạnh lùng nói: "Hơn một tháng không có đại phu nào dám đến khám cho hắn thì làm sao mà khỏi. Chân thì bị gãy, đầu óc còn không được bình thường. Ninh Hinh, chính vì nhà các ngươi đối xử với ta không tệ ta mới nhịn đến giờ này, bằng không vừa ra tháng giêng ta đã đi rồi. Ngươi là một cô nương tốt, nhưng nếu đổi lại bây giờ chính ngươi đang ở trong tình cảnh như ta thì ngươi cũng sẽ đi thôi. Ta mới mười tám tuổi, ta không nghĩ sống như vậy cả đời."
Hầu thị nhấc chân bước đi, Ninh Hinh lại giữ chặt cánh tay nàng ta không buông, nhỏ giọng cầu xin: "Đại tẩu, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-mat-sung-dien-vien-ngot-sung/1314088/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.