* Bà dì có nghĩa là đến tháng ( rụng dâu) *
Liễu Đóa đang nằm trên giường đóng bằng ván gỗ, không thèm nhúc nhích nhìn lên nóc nhà, tiếp thu ký ức của cơ thể này.
Thân thể này cũng giống tên với nàng, đều tên Liễu Đóa, 15 tuổi, bị bà ngoại ác độc bán cho bốn huynh đệ Dạ gia làm cộng thê *. Ban đêm trên đường chạy trốn trên đường thì bị té xỉu, vậy mà liền nhận cơm hộp?
* Vợ chung của cả bốn huynh đệ.
Mà cơ thể của chính nàng vốn mang bệnh ung thư, bị tra tấn tám năm, rốt cuộc ở 25 tuổi, nàng được giải thoát rồi, lại không ngờ rằng, ông trời lại cho nàng cơ hội trọng sinh.
Nếu đã được trọng sinh, hơn nữa còn sở hữu cơ thể khỏe mạnh. Liễu Đóa thật sự là vô cùng vui sướng, cuối cùng cũng không cần phải mỗi ngày đều uống các loại thuốc tây nữa đi. Nghĩ đến đó, Liễu Đóa vui vẻ nở nụ cười mãn nguyện.
Bị một dòng nước tiểu đột kích, Liễu Đóa đứng lên xoay người, mang giày vải vào, mở cửa gỗ đi ra ngoài.
Dạ Lăng từ phía phòng bếp đi đến, trong tay bưng một chén cháo, nhìn thấy Liễu Đóa mở cửa phòng đi ra, có chút nóng nảy tiến lên: " Vợ à ngươi tỉnh rồi sao, có đói bụng không? Đây, ăn đi liền không đói nữa. "
Nhìn thân hình phải trái cao 1m75, dung nhan thanh tú như họa, lại là một nam tử gầy yếu. Liễu Đóa biết đây là một trong bốn huynh đệ Dạ gia, lão tứ - Dạ Lăng! Năm nay 19 tuổi.
Vốn dĩ không cảm thấy đói, bụng của Liễu Đóa lại thình lình đánh trống kêu lên, có chút xấu hổ: " Đúng là có chút đói bụng nga, bất quá ta muốn đi vệ sinh trước. "
" Đi vệ sinh, đi vệ sinh là cái gì? " Dạ Lăng vẻ mặt mờ mịch, có chút ngốc manh.
" Chính là nhà xí đó, ha ha, muốn giải phóng một chút. " Sao lại quên mất mình đã trọng sinh ở thời cổ đại chứ, Liễu Đóa mỉm cười giải thích.
Dạ Lăng nhìn Liễu Đóa đang mỉm cười nhìn cậu, gương mặt tuấn tú đỏ lên, trong lòng cứ nhắc đi nhắc lại: Vợ thật xinh đẹp!
Vội xoay người đem tầm mắt rời khỏi, đem chén cháo đặt trên bàn gỗ dưới mái hiên, thật xấu hổ: " Ngươi mau đi đi. "
" Được. " Liễu Đóa liền một mạch đi đến nhà vệ sinh. Vẫn phải nhờ ký ức của nguyên thân hỗ trợ, nếu không hiện tại Liễu Đóa cũng không biết nhà xí là cái dạng gì, nằm ở chỗ nào.
Dạ Lăng ngồi trên ghế dưới mái hiên, nhìn chằm chằm về hướng nhà xí, ngốc ngốc xuất thần. Nếu như không phải là mình có bệnh, hàng năm đều phải uống thuốc, trong nhà sẽ không nghèo như thế.
Ngồi xổm trên hầm cầu, tiểu xong Liễu Đóa định mặc quần vào, bụng nhỏ đột nhiên đau lên, một trận rồi lại một trận. Với kinh nghiệm sống của 25 tuổi ở kiếp trước, nàng đương nhiên biết đây là chuyện gì đang sắp đến
" Có cần phải xui xẻo như vậy hay không, vừa mới trọng sinh sống lại một lát, bà dì cũng tung ta tung tăng kéo đến. " Liễu Đóa vô cùng buồn bực. Thế nhưng bây giờ phải làm đây? Làm sao ra ngoài đây?
10 phút trôi qua, Liễu Đóa bên trong một mình đau khổ phải làm sao bây giờ? Phát ngốc xong nhíu nhíu mày, nhìn cháo sắp nguội mất. Vợ sao còn chưa ra? Nhà xí đi lâu như thế ư? . Ch?yê? tra?g đọc tr?yệ? ﹙ Т R Ù ? Т R ? Y Ệ ?.V? ﹚
Đứng dậy đi về phía nhà xí, Dạ Lăng gõ gõ cửa: " Vợ đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đi lâu đến thế? Có phải không thoải mái không? "
Liễu Đóa vẻ mặt xấu hổ, chân đã có chút tê rần, nghe lão tứ nói không khỏi cười khổ.
" Cái kia.... cái kia..... " Liễu Đóa gãi đầu nghĩ phải làm sao mở lời.
" Vợ bị làm sao thế? " Dạ Lăng có chút gấp, sợ rằng tốn 20 lượng mua vợ về lại xảy ra chuyện. Đây chính là của con dâu Dạ gia, là hương khói của bốn huynh đệ Dạ gia chúng ta đó.
Tiền mua vợ, một phần lớn là mượn từ tam bá, rốt cuộc thì khi không bọn họ làm gì có 20 lượng bạc. Các ca ca kiếm tiền, phần lớn đều là để mua thuốc cho Dạ Lăng đi. Còn dư miễn cưỡng cũng coi như đủ sinh hoạt phí. Vẫn là tam bá xem bọn họ đều đã lớn cả rồi, nhà người khác đều không bằng lòng đem con gái gả cho nhà bọn họ chịu khổ, chỉ có thể mua cộng thê đem về, cho Dạ Lăng bọn họ nối dõi tông đường.