Người phụ nữ đang đối mặt với tôi mang theo nụ cười ngạo nghễ. Tóc bà vấn cao theo phóng cách hoàng gia. Trong căn phòng tĩnh mịch này chỉ có tôi và bà. Người phụ nữ tôi từng xem là bề trên tôn kính. Tôi liếm môi, mở đầu bằng một câu nói lịch sự
-Gần đây Thái Hậu khỏe chứ?
Cặp mắt của bà lười nhát nhếch lên
-Nhờ phúc của con mà ta vẫn bình an.
Tôi biết mình không đủ trình độ để đấu trí với bà. Ngu thì đừng tỏ ra nguy hiểm. Tôi quyết định nói thẳng vào vấn đề
-Con muốn biết lý do. Vì sao Thái hậu làm như vậy?
Bà cười khẩy, vươn tai xoắn một lọn tóc rũ ra trên trán
-Được rồi, cô đã thắng rồi. Muốn làm gì thì cứ việc làm, đừng hỏi những câu ngớ ngẩn!
Tôi mím môi hít một hơi thật sau, kiên định nhìn bà
-Thái hậu! Xin người hãy thành thật một lần. Con muốn biết rõ mình đã làm gì sai. Có phải từ đầu Thái hậu đã không yêu quý gì con? Mọi chuyện là người sắp xếp từ trước có phải không?
Bà từ từ nhìn thẳng vào mắt tôi. Cho dù đang ở thế chân tường bà vẫn luôn là một quý bà cao ngạo, khiến người khác kính nể.
-Khuôn mặt này, nhìn thế nào cũng rất giống cô ta. Hahaha… không ngờmười chín năm sau ta lại thua một đứa nhóc như mi, à mà không, xét chocùng thì mi cũng chẳng có tài cán gì. Người khiến ta thân bại danh liệtnhư ngày nay là đứa cháu gái và tên nhóc nhà họ Liêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2883018/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.