Từ ngày hôm đó tôi không còn gặp Seliana. Chị lại bị giam giữ trongcung Miwani và tôi thì không muốn tới thăm. Tháng ngày lại vô thức trôiđi, tôi lại càng thêm khao khát trở về quê hương. Nhiều lúc tôi nghĩphải chăng mình sẽ sống ở đây đến hết tuổi thanh xuân, đến già vẫn cứđây? Vanya và Dangkok dễ dàng nhận ra sự trầm lặng của tôi dạo gần đây.Thằng bé tích cực đưa tôi đi đây đó nhưng rồi tôi cũng thuyết phục nó là mình chỉ muốn nghỉ ngơi. Hoàng hậu cũng hay tìm tôi tán gẫu, chị ấy đem lại một chút hơi ấm quen thuộc làm tôi an lòng. Có lẽ vì chị là chịruột của Nghị Hàn.
Chiều hôm nay, cũng như mọi buổi chiều tôi lại ngồi nghịch nước ở cái hồ cá trong vườn. Chợt có tiếng bước chân khẽ khàng đi đến bên cạnh.Valilila xuất hiện thật bất ngờ. Cô bé im lặng ngồi xuống thành hồ cạnhtôi, dõi mắt nhìn mấy con cá hiếm hoi sống giữa sa mạc đầy gió và cát.Tôi cũng không muốn nói gì, chỉ tiếp tục khoáy tay vào nước, chờ đợi
-Dạo này mợ Seliana rất buồn, phụ hoàng ban hình phạt giam lỏng cũng không phải nhẹ!
Đầu tiên, cô bé lại nói về người mợ hờ của mình. Tôi ừ một tiếng, không ủng hộ, không tán thành
-Thật ra, công chúa Seliana không phải người xấu!
Valilila nhìn tôi, cố biện mình.
-Chị biết!
Valilila mở to mắt rồi vẻ mặt bình thản lại.
-Nếu cậu Japkong muốn quay về đây, xin Nữ Hoàng đừng ngăn cản. Cậu ấy thuộc về nơi này. Valilila luôn chờ mong, mọi người luôn chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2883016/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.