Trở về cung Mặt Trăng. Ba người chúng tôi miễn cưỡng ăn với nhau bữatối. Kế hoạch tổ chức tiệc gia đình đã phá sản từ lâu. Hoàng đế khôngghé lại điện Mặt Trăng. Valilila quyết không rời người “mợ hờ”. Thế làchỉ có tôi, Dangkok cùng Hoàng hậu ngồi ăn tối. Cậu bé giữ im lặng từkhi rời khỏi Miwani. Tôi vẫn chưa thích nghi với con hụt hẫng lẫn mâuthuẫn khó tả trong lòng. Chỉ có mội Hoàng hậu là vẫn dịu dàng chuyệntrò, làm cho bữa ăn bớt đi không khí căng thẳng. Sau món tráng miệng,Dangkok bỏ dao nĩa đứng dậy rời đi ngay. Nó bảo là muốn nghiên cứu cáigì đó ở phòng sách. Hoàng hậu không cản chỉ căn dặn nữ tì nhắc nhở tháitử đi ngủ sớm. Tôi là người tiếp theo cảm ơn về bữa tối để trở về phòngmình.
-Nữ hoàng không định ở lại chơi sao? Trời đã tối rồi, phòng khách ởcung Mặt Trời lại khá xa. Ta còn định mời người nghỉ lại một đêm, sẵndịp chuyện trò chút ít!
Tôi hơi bất ngờ về ý kiến của Vanya. Trước giờ hoàng hậu luôn tỏ ragần gũi dễ mến nhưng thật ra không ai tiếp cận cô quá gần. Có lẽ chínhngai vị và phong thái cao quý của một hoàng hậu làm người khác e ngại.Tôi lưỡng lự nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẻ mong chờ kia rồi cũng gật đầu.Hoàng hậu đưa tôi dạo quanh khu vườn cao nhất ở cung điện. Mặt trăng totròn rọi ánh sáng dìu dịu, lấp lánh sắc bạc. Đứng ở cung điện Mặt trăngcó cảm tưởng như nó là đại diện, là nhịp cầu đưa ta tới vật thể xinh đẹp trên trời cao kia. Những họa tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2883014/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.