Tôi thực sự không biết gì hết, chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đã xảyra ở căn phòng tại cung điện Miwani. Công chúa Seliana đã được đưa đicấp cứu. Vết thương mất nhiều máu nhưng thực ra không nghiêm trọng lắmvì nó nằm ở bả vai bên trái, không liên quan gì tới phổi hay tim. Bác sĩ đã khâu lại, băng kín và truyền máu cho cô. Seliana vẫn chưa tỉnh lạidù trãi qua 3h đồng hồ rồi.
Tôi đang ngồi ở phòng khách lớn ở Cung Mặt Trời. Người đến báo cáo về tình trạng sức khỏe của Seliana vừa rời khỏi. Hoàng đế và Hoàng hậucũng ở đây. Sau một lúc tra hỏi không có kết quả, hai người đều rơi vàotrạng thái trầm tư. Đối diện với tôi là Dangkok. Nó nhíu hai mày nhưđang suy nghĩ lung lắm. Chốc chốc Hoàng hậu Vanya lại hỏi tôi vài câunhưng phần lớn là tôi không trả lời được. Tôi chỉ nhớ mang máng lúcSeliana trở nên điên dại và phá phách mọi thứ. Lúc ấy, tôi cũng vì quásợ hãi mà không phản ứng gì. Thần kinh của tôi cũng căng như dây đànkhông kém chi chị ấy. Tôi cố nhớ, cố nghĩ xem con dao đã nằm trong taytôi từ lúc nào, và tôi đã lấy nó từ đâu.
Tôi biết mình đang rơi vào một tình thế bất lực. Tôi không có bằngchứng, tôi cũng không thể nhớ những gì mình làm trong khi có hơn chụcngười tận mắt trong thấy hiện trường khi đó. Mọi người đều khẳng địnhrằng tôi muốn giết Seliana, nhất là Valilila vốn không có cảm tình vớitôi từ lâu. Niềm hy vọng cuối cùng là phải chờ lúc Seliana tỉnh dậy đểlấy lời khai.
-Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2883011/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.