Đúng ra tôi phải đến Đông Cung ngay tối hôm đó theo lời căn dặn củachú nhưng tôi đã không đi. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần, nói đúng hơn làtôi không biết phải ăn nói ra sao! Hy vọng chuyện này sẽ không làm chúấy nổi giận. Suốt mấy ngày sau đó, tôi ôm bầu tâm trạng lo lắng bất an.Ngạn Luật hiện tại không biết tung tích ở đâu. Cho người đi dò la thì có kẻ bảo Liêu tướng quân vẫn còn ở Vũ Hầu, người lại nói anh ấy đã vềngày hôm qua nhưng chưa ra khỏi Liêu phủ. Bây giờ điều tôi cần nhất làgặp mặt anh ấy. Chỉ có Ngạn Luật mới cho tôi câu trả lời thỏa đáng vềnhững rắc rối này…
Chiều nay không biết có việc gì mà Thái hậu gọi tôi đến Tây Cung.Thông thường bà vẫn hay tổ chức tiệc tối vào ngày chủ nhật và mời mọingười trong gia đình tới. Hôm nay chỉ mới là thứ 5. Tuy bâng khuângnhiều nhưng tôi vẫn chuẩn bị sang như mọi khi. Tôi chọn đồ thật đơn giản là quần vải đen ống loe và một cái áo lụa trắng hơi nhiều ren nhưng vẫn khá trang nhã.
Xe đưa tôi tới Tây Cung và tôi tự nhiên đi vào. Nơi này từ lâu đãquen thuộc với tôi cũng như mọi người trong gia đình. Ngồi trong phòngkhách đã đông đủ các gương mặt. Thái hậu ngồi trên cái ghế bành to nhấttươi cười đưa tay về phía tôi. Tôi nhanh chóng ngồi xuống cạnh bà. Hômnay phòng khách có điều gì là lạ…?
Ngồi bên trái là chú Lữ Công cùng Dĩ Thuật. Bên phải là dượng Chu rồi tới chị Dĩ Linh. Chị ấy cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2882981/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.