Để tiếp tục màn trình diễn bất đắc dĩ tôi buông anh ra khi đã được bế một đoạn dài từ Điện Quang Minh về phòng riêng. Bấy giờ nhóm bác sĩnháo nhào đứng chen chúc bên trong. Biết mình không có kiếu giả vờ tôicho hạ rèm giường, chỉ đưa cánh tay cho họ bắt mạch, nói là không muốntrông thấy ai lúc này (dối lòng tôi, nếu là Ngạn Luật thì sẵn sàng!).Bác sĩ xem mạch, thảo luận căng thẳng. Còn tôi thì mỗi khi được hỏi lạilấy tay bóp mũi tạo cái giọng nghèn nghẹn mệt mỏi… Tội nghiệp 3 ông bácsĩ, họ chăm chú xem mạch của tôi và vắt óc suy nghĩ xem tôi bị bệnh gì!? (Ông cố nội mấy người cũng không đoán ra đâu hehehe…)
Phải mất nửa tiếng sau họ mới rời đi, để lại nhiều thuốc và dâychuyển dịch xuyên qua da tay tôi. Sau đó thì Thái hậu, Dĩ Thuật và vàivị quan to vào thăm hỏi. Tôi trấn an họ và “đuổi khéo”. Sợ vở kịch bị lộ tôi hạ lệnh đóng cửa Chánh Cung nhưng đồng thời nói nhỏ với chị Vi Linh “tóm” ngay Ngạn Luật lại, không cho anh ta chạy. Khi chắc chắn mình đãan toàn tôi kéo hết rèm lên và cẩn thận rút ống kim trong tay ra. NgạnLuật không biết nãy giờ trốn chỗ nào bỗng thình lình xuất hiện la toánlên:
-Cẩn thận! Sao mà ẩu tả vậy?
Anh giúp tôi rút kim đúng cách và cuốn bó dây gọn lại. Tôi ngồi lì ra trên giường, mắt vẫn chưa tin là anh đang ở đây-nay cạnh tôi. Khôngchút chú ý tới thái độ của tôi, Ngạn Luật bắt đầu giở giọng đàn anh
-Em đó!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2882968/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.