Suốt đoạn đường từ nhà đến trường tôi thấy vô cùng khó chịu. Đầu óctôi chẳng thể nào tập trung vào con đường trước mặt, nó cứ lẫn quẫnquanh những việc đã xảy ra. Cứ 2 phút tôi lại nhìn lén anh hai một lần.Anh có vẻ căng thẳng hoặc đang bối rối… Tôi không chắc lắm về thái độcủa anh ấy. Ngạn Luật khi đã cố che giấu thì khó mà dò ra anh đang nghĩgì, đang cảm thấy như thế nào.
Cuối cùng thì cũng đã đến trường. Lúc này tôi mới phát hiện mình quên đeo huy hiệu trường trên áo nhưng không sao! Tôi ngồi trong xe của thầy và hiển nhiên đi thẳng vào bãi đỗ xe. Hai cô nàng sao đỏ trước cổng chỉ có thể trồ mắt nhìn chứ chẳng làm gì được. Tôi đã cố ý ôm cái cặp trước ngực che đi mất rồi… Xem ra có anh hai là giáo viên trong trường thậtthuận tiện. Tôi có thể đi trễ 15 phút đầu giờ nếu muốn và quên mang huyhiệu, quên mang giày, vân vân và ve ve… Nhưng dĩ nhiên, anh trai tôikhông khuyến khích việc vi phạm nội quy của trường.
Hôm nay chúng tôi đã đến sớm hơn bình thường. Chỉ mới có vài chiếcôtô cũ với kiểu dáng của thế kỉ trước, cộng với cái xe đạp thồ tróc sơnbung óc của bác lao công dựng ở sát tường. Anh cẩn thận đậu xe vàokhoảng trống giữa 2 chiếc ôtô khác. Chiếc BMW màu xanh dương trông nổibật quá. Nó quả là không phù hợp với Ngạn Luật tí nào! Chắc sẽ chẳng aidòm ngó hay đánh giá nó nếu chủ sở hữu là một doanh nhân chứ không phảimột nhà giáo! Không chỉ những giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/141514/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.