Vấn đề chỗ ở đã giải quyết xong, vấn đề ăn uống theo nhau mà đến.
Ngày thứ hai, vấn đề tàn khốc xuất hiện ngay trước mắt, một cái nồi cũ loang lổ, một gói to gạo thô, làm sao có thể đủ cho cả nhà Cốc Vũ no bụng đây.
Mặc dù Nhị thúc công thịnh tình mời, Lí Đắc Tuyền không muối mặt phiền toái hắn.
Sáng sớm, Lí Đắc Tuyền mang theo Kinh Trập đi Lâm Giang trấn đặt mua dầu muối tương dấm chua nhân tiện mua một ít dụng cụ cùng hàng tết, lúc ra cửa hắn thật lo lắng cho 3 mẹ con Cốc Vũ, "Mẹ bọn nhỏ, nếu thật sự đói bụng, trước hết lấy gạo nấu cháo cho đỡ đói, chúng ta mua xong liền trở về."
Cốc Vũ tròng mắt chuyển vòng vo, cười hề hề, "Cha, ngài An tâm đi, các ngươi không cần trở về gấp, chúng ta không thấy đói."
Lí Đắc Tuyền cùng Kinh Trập cũng không nấn ná, vội vàng đi.
Cốc Vũ nhìn theo bóng lưng của cha và ca ca trong gió lạnh, chậm rãi hòa cùng với cảnh trí hiu quạnh của mùa đông. Tiểu Mãn múc nước, đang ở một góc chà rửa, vừa làm vừa phân phó Cốc Vũ: "Cốc Vũ, không cần chạy loạn, miễn cho lại bị cảm lạnh.”
Cốc Vũ le lưỡi, muốn ăn chút gì đó. Nàng đem cái nồi lại, múc nước liều mạng chà, người trong thôn rất tiết kiệm, nếu thật sự còn dùng được, sẽ không mua mới, xem ra nồi này Lí gia bên kia không thể dùng mới cho, đến cùng nên chà hay không, Cốc Vũ nhìn đôi bàn tay đông lạnh đỏ bừng đau đớn, có chút do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/178468/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.