Ra cửa không bao lâu, một chút khoái ý vừa rồi trong lòng Cốc Vũ không sót lại chút gì.
Gió lạnh gào thét, tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng cũng rét lạnh đến cực điểm. Còn không biết sẽ đi về đâu, nhưng là muốn nàng ở lại phòng củi của Lí gia, nàng càng không vừa ý.
Lí Đắc Tuyền tìm được một chỗ cản gió, thấy trên đất bẩn không muốn buông kia gói gạo xuống. Ngày lạnh như vậy không có người ra ngoài.
Kinh Trập buông nồi trong tay, "Cha, dù sao nồi này cũng rỉ sét không còn hình dạng gì, không biết còn xài được hay không, đem gạo đặt ở trên sẽ không bị bẩn."
Tiểu Mãn cười một tiếng, "Các ngươi thật là, có tảng đá, làm sạch chỗ dơ một chút là được, dù sao nồi cũng hỏng rồi."
Kinh Trập nghe Tiểu Mãn nói như vậy, hé miệng, nắm tay Cốc Vũ thật chặt.
Lí Đắc Tuyền nghe Tiểu Mãn nói như vậy, lấy giày chà chà tảng đá, dè dặt cẩn thận đặt gói gạo xuống, "Đợi lát nữa chúng ta đi đến nhà Trần bá của ngươi nghỉ ngơi một chút, thuận tiện hỏi hắn tìm cho chúng ta chỗ đặt chân là tốt rồi."
Đang nói, có người kêu một tiếng: "Tuyền nhi!"
Lí Đắc Tuyền quay đầu nhìn, sắc mặt lướt qua một tia kinh hỉ, tiện đà xấu hổ đứng lên, "Nhị... Nhị thúc công."
Nhị thúc công đi tới, khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, tuy rằng tóc bên thái dương đã nhiễm sương, nhưng sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn rất là minh mẫn, "Được rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng làm khó dễ, ta ở trong sân nghe động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/178467/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.