Năm đó Hoa gia nổi tiếng một phương, thành Vân Châu không nhất định ai cũng biết, nhưng nói tới cha con Hoa gia không ai không biết. Nếu dư dả một chút, đều mong muốn mặc vào vải của Hoa gia mà vinh dự.
Trước kia có tố cẩm, cán hoa cẩm, tuyết đoạn, đến sau này có trang đoạn hoa đến thiên hương quyên, đan la sa, không loại nào không nổi tiếng.
Nhưng tổ huấn của Hoa gia từ trước đến giờ chỉ làm hàng dệt, một lòng nghiên cứu các loại dệt in, tục truyền là không muốn đi theo con đường mua bán luồn cúi. Ngày qua bình yên, phường nhuộm và cửa hàng, đều coi mối buôn bán với Hoa gia là quan trọng nhất. Từng đã còn có người nói: Tiệm vải thành Nam Lâm, ba lần bị nạn tai, chịu nhiều tổn hại, tơ lụa bị mất, người ta nói, lấy được vật của Hoa gia, được bí phương, sẽ thịnh vượng lâu dài.
Hoa Gia Tuấn là truyền nhân Hoa gia ở thời điểm cường thịnh nhất. Nhưng hắn không cam lòng với hiện trạng, một lòng không muốn canh giữ tổ nghiệp qua ngày, mà muốn phát dương quang đại nên bắt đầu thu tơ sống vào tay, ở Tú huyện mua một vùng đất rộng lớn, bắt đầu nghiên cứu nuôi tằm, vừa muốn cải tiến máy dệt. Ai ngờ trời ganh tỵ người tài, mắt thấy sắp thành công, một trận lửa lớn, Hoa Gia Tuấn qua đời. Hoa phu nhân là người si tình nên cũng đi theo. Người chết cây đổ, quản sự lại mượn cơ hội sinh sự, càng ngày càng phá tan tành. Hoa gia là truyền thuyết trong ngành dệt, cho dù đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577561/quyen-3-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.