Chương trước
Chương sau
Một năm qua, thôn trang biến hóa không lớn. Cốc Vũ trở về Lí Đắc Giang và Hứa Thị rất cao hứng. Tiểu Hàn, Đại Hàn đuổi theo Cốc Vũ reo mừng, lời trong lời ngoài đều không ly khai Hạ Xuyên ca như thế nào, chờ đến khi nhận được quà Cốc Vũ mang về mừng rỡ chạy ra sân, cảnh trí thật náo nhiệt.
Lí Lão Đầu cũng vui vẻ, chỉ có Lí Hà Thị bĩu môi, “Sao Hạ Xuyên cũng không biết trở về một chuyến.”
Cốc Vũ oán thầm: đến cùng vẫn thương nhất Hạ Xuyên, nhưng Hạ Xuyên mới vài tuổi sao yên tâm trở về? Mình về đây lại bày sắc mặt đó? Nhưng cũng không cùng nàng so đo.
Nhị thúc công hoàn hảo, trong viện thu thập chỉnh tề, nghe Cốc Vũ nói tình huống trong thành. Hắn lập tức vào phòng cầm đồ ra, đưa cho Cốc Vũ, miệng nói với hắn thứ này không có quan hệ gì, “Ngươi ở đây tốt hơn ở trong thành. Chờ bên kia thuận buồm xuôi gió hãy trở về, hoặc cứ ở đây đợi hắn tới đón ngươi là được.”
Cốc Vũ không để lời của Nhị thúc công trong lòng, cầm khối vuông đó chăm chú tò mò lăn qua lộn lại xem, nhìn như vải vì cầm trong tay cẩn thận nhìn có thể thấy loáng thoáng tơ sợi, nhưng lại sáng bóng, thứ này sợ là không có người dùng làm quần áo mặc. Nhưng dùng làm thứ gì? Cốc Vũ nhất thời nghĩ không ra. Không cần nói thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nhị thúc công cũng không nói nhiều, mang ra một chén nước, đổ lên. Cốc Vũ nâng khối đựng nước, thế nhưng không có thấm xuống lấy một giọt, không khỏi chậc chậc ngạc nhiên, “Thứ này thoạt nhìn giống lá sen, ha ha.”
“Nhưng có gì thần kỳ?”
“Uh, tối như mực, không rỉ nước, thoạt nhìn như là vải, cũng không có gì thần kỳ...” Đợi chút, Cốc Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn biểu cảm Nhị thúc công sao thâm trầm như vậy? Đột nhiên trong lòng vui vẻ, “Đây là vải dầu.”
Thấy Cốc Vũ rốt cục nói ra tên, Nhị thúc công vuốt râu cười ha hả, một lát cao giọng nói: “Nếu có thể làm ra vải dầu, Cẩm Hiên sẽ thêm một phần thắng.”
Không phải lần đầu tiên Nhị thúc công nhắc tới lời này. Cốc Vũ bắt đầu nghe được từ lúc sử dụng khoai. Bây giờ trở về xem thấy cây đó rất dễ trồng, rễ củ có nhiều tác dụng. Nhưng người bên An Cư còn không nghĩ tới mặt này, chỉ dùng để hồ vải mà thôi, thật sự đại tài tiểu dụng.
Thời tiết trên đời này tất nhiên do ông Trời định đoạt. Dù ngươi cao quý hay đê tiện, nên mưa thì đổ mưa, nên trong thì nắng trong. Lúc này không nói Vân Châu, khắp nơi đều sử dụng đồ che mưa, đa số dùng dù giấy vẽ, áo tơi, đấu lạp... Dù giấy vẽ gọn nhẹ, nhưng mưa lớn sẽ khó khăn; huống hồ từ tòa đại trạch muốn ra cửa, dĩ nhiên không tự mình bung dù, mà nha đầu lão mụ tử làm, cho dù nhắm mắt theo đuôi cũng quá mức khó coi.
Cốc Vũ không lý do nghĩ đến Hồng Lâu Mộng, giữa đêm mưa Đại Ngọc hỏi Bảo Ngọc áo tơi, đấu lạp là hàng mây tre lá gì. Bảo Ngọc cũng là trả lời, đôi guốc gỗ để ở bên ngoài, đấu lạp thuận tiện nhất, đổ mưa hạ tuyết có thể dùng... Tuy nghĩ xa xôi, ngay cả Bắc Tĩnh Vương Phủ cũng dùng áo tơi, đấu lạp, guốc gỗ, chẳng qua đan tinh xảo hơn thôi. Nếu Nhị thúc công nói vải dầu phòng thủy, có thể phát huy công dụng như vậy, một khi phát triển, đối phó bên kia là bảo đảm nhất.
Có thứ gọn nhẹ này, ai muốn một thân cỏ mặc ở trên người như con nhím? Nếu có kiểu dáng sang trọng tân thời, đấu lạp gì đó đặt qua một bên, guốc gỗ đối với Lí Đắc Tuyền bọn họ là trò chơi.
Càng nghĩ càng hưng phấn, nếu việc này thành công, sẽ lũng đoạn thị trường mua bán, huống hồ đây cũng không phải là gì quá lớn... Quan phủ sẽ không khó xử, độc môn sinh ý kiếm tiền không là việc khó.
Trong lòng suy nghĩ một vòng, rồi lại nhìn vải dầu, cười một tiếng, “Nhị thúc công, là ngươi làm ra?”
Nhị thúc công không rõ Cốc Vũ vì sao bật cười, lắc đầu, “Đây là ông bạn già của ta năm đó đưa, chỉ tiếc... Bất quá ta có thể nói đại khái, rễ củ của bổn khoai kia, thêm cỏ tím, vàng, mài nhỏ nấu chín, tẩm vào tố dệt chi cẩm, ngâm xong lấy ra, cứ gõ, hong khô xong lại tẩm, cứ như thế lặp lại, màu sắc từ tím đến đen, cuối cùng sẽ ra một khối như vậy.”
Cốc Vũ không gạt Nhị thúc công, đem suy nghĩ vừa rồi của mình nói với hắn, nói thẳng về sau lúc bán ra một bộ ba thư không thể xé lẻ, còn chia làm cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm, để có thể tạo phúc cho dân chúng, Nhị thúc công triệt để thán phục, “Trước kia chỉ nghĩ ngươi lanh lẹ một chút. Thôi, có ngươi ở đây, chuyện sau này lão già ta sẽ không nghĩ nhiều, chuyện này giao ngươi. Không cần nói với Cẩm Hiên, đợi đến một ngày làm ra đã.”
Cốc Vũ tự nhiên hiểu tâm tư của hắn, “Nhị thúc công, ngươi muốn ta tự mình làm vải dầu này?”
Nhị thúc công gật đầu, “Này nọ đều đầy đủ hết nhưng chưa có làm ra được, ngươi nên suy nghĩ ký.”
Đương nhiên phải suy nghĩ lại, bất quá cũng không nóng lòng nhất thời. Cốc Vũ cất khối bố vào trong ngực, ghi nhớ lời của Nhị thúc công nói vừa rồi, xong mới gật đầu.
“Cốc Vũ ——” âm thanh kéo dài Cốc Vũ, là một người không chịu nổi Tiểu Hà. Ngày lành của nàng và Giang Sinh định vào sau thu, vậy còn gần nửa năm thời gian, bị Văn Thị bắt ở nhà thêu đồ cưới đến không còn kiên nhẫn, vừa vặn lần này thừa dịp Cốc Vũ đến muốn ở trong cửa hàng, nói với Văn Thị đi gặp Cốc Vũ. Văn Thị dĩ nhiên đồng ý.
Nghe nói, Cốc Vũ về thăm Nhị thúc công, nàng vội mang theo gói đồ tới, sắc mặt vui mừng và khẩn cấp, sợ Văn Thị đổi ý.
Một năm qua Tiểu Hà không thay đổi nhiều, chỉ đẫy đà hơn, nhưng có chút yểu điệu. Lúc Cốc Vũ nhận lời còn có chút cố kị chuyện trong cửa hàng, lúc này đã thay đổi cách nhìn. Nhị thúc công muốn mình làm dầu vải dầu, nàng nhất định phải cố gắng. Như vậy Phan Xuân Hoa trong cửa hàng vốn do Đại Lâm mang về, chuyện này để Tiểu Hà đi thu thập, bằng không nàng sẽ nhàn đến chết. Tiểu Mãn không tiện đem chuyện nói với Văn Thị, Cốc Vũ không cố kị như vậy. Lại nói Tiểu Hà sắp xuất giá, về sau dĩ nhiên phải để ý trước sau, vạn nhất Trần Giang Sinh... Phi phi phi! ý niệm này... Cốc Vũ vội lắc đầu, coi như là tích lũy kinh nghiệm thôi.
“Cốc Vũ, sao ngươi cười thành dạng này?” Tiểu Hà tự cho là thông chính nhất cũng bị nghẹn. Văn Thị cả ngày nói quy củ, cái gì trước bà bà mặt phải như thế nào như thế nào, không thể quá chấp nhất chịu không nổi ủy khuất muốn về nhà mẹ đẻ, phải như thế nào như thế nào... Với Tiểu Hà, Giang Thị không phải cọp mẹ, không cần phải học mấy thứ này, ngồi kể lể một nửa là ngọt ngào một nửa là bất đắc dĩ, nói xong thấy Cốc Vũ không có phản ứng, vẻ mặt gian tặc cười hề hề, có chút không hiểu.
Cốc Vũ phục hồi tinh thần lại, nhìn Tiểu Hà mặc dù oán giận nhưng nét mặt hồng nhuận, nhìn ra được nàng vừa lòng việc hôn nhân này, cảm thấy yên lòng.
Đến trấn trên, lúc quẹo vào đường nhỏ, Cốc Vũ mới nói đại khái chuyện trong cửa hàng.
Tiểu Hà nổi giận, “Cái gì? Phan gia thật đúng là âm hồn bất tán còn quấn quít? Xem ra ta phẩi đuổi nàng đi.”
Dự đoán được Tiểu Hà sẽ phản ứng như vậy, Cốc Vũ kéo tay áo của nàng, “Ngươi cũng biết tính tình ca ca ngươi, nếu thật có thể đuổi ra như vậy, tứ thẩm ta không còn sớm đuổi đi sao? Sao chịu ấm ức như vậy? Vạn nhất đuổi đi, không chừng ở bên ngoài lại tìm Đại Lâm ca, ở bên ngoài không bằng ở trước mắt, chủ yếu muốn ca ngươi biết.”
Tiểu Hà căm tức, “Ca ta cũng thật là, tẩu tử có thai cũng không về nói. Lần trước ta tới xem tẩu tử đã phát hiện có chút không thích hợp, thì ra vì người kia. Cốc Vũ, ngươi nói làm sao bây giờ?”
“Ta nói làm sao bây giờ? Không phải mời ngươi ra tay sao? Ta đuổi nàng đi, ca ngươi sẽ tưởng là tỷ tỷ ta xúi giục. Ngươi cô em chồng nói chuyện kiên cường hơn, chỉ là ngươi phải vững vàng mới được. Ngươi vừa tới làm như không biết gì cả. Lúc người nọ nịnh bợ ngươi, ngươi nói với nàng là được, nói nhiều luôn có sơ hở, có thể lợi dụng, tỷ như nói nàng nói không gả, có phải vì thanh danh không tốt gả không được không? Nàng nói bị trong nhà đuổi ra, vậy cùng người nào trong nhà liên hệ?...”
Mắt Tiểu Hà sáng rực lên, gật đầu, “Sự việc này giao cho ta đi.”
Khi nói chuyện cũng đã đến cửa hàng, Tiểu Hà cầm đồ vào cho Tiểu Mãn, nói chuyện một hồi. Cốc Vũ đi xem Trần Thị, tuy sắc mặt vẫn không tốt nhưng tinh thần tốt hơn một chút, chắc nghe lời Cốc Vũ khuyên cởi bỏ khúc mắc.
Điều dưỡng một thời gian hẳn không có vấn đề lớn. Bên Hắc tử đại tẩu không có chiêu số khác, tận chức trách trông coi Phan Xuân Hoa hầm cháo, dĩ nhiên dùng củi ẩm.
Về sau có Tiểu Hà, mấy chiêu đó sợ là không dùng được.
Đại Lâm trở về sớm cũng đã là buổi chiều, còn mang về thịt xương gà, đem Cốc Vũ thành khách chiêu đãi.
Phan Xuân Hoa làm ổ ở phòng bếp cả ngày bị hun khói, bị đói, mắt đầy lệ lập tức lao tới, “Đại Lâm ca —— “
Kêu lên thê thảm, Hắc tử đại tẩu đặt mông ngồi ở một bên, mang ra lọ sành tố cáo, “Ngươi nhìn đi, đây là cháo cho Tiểu Mãn và Tứ thẩm sao? Đây là cho người ăn sao? Tiểu Hà và Cốc Vũ mới từ thôn trang đến, nếu không mang tới chút thức ăn… Tiểu Mãn cả ngày không ăn gì, hoài thân mình không có phương tiện làm gì, lúc này đang nói chuyện với Tứ thẩm nàng, còn nói cái gì làm trâu làm ngựa, tự mình ở trong bếp ăn uống đã không tính, còn muốn làm thứ mà cả đời của mình chưa từng ăn cho các nàng ăn sao? Còn có mặt mũi nói là thật vất vả nấu tốt. Không bệnh ăn xong là có bệnh. Củi thì ẩm ưót làm cho khắp nơi đều là khói, đáng thương các nàng chỉ đành chịu, lại không thể chuyển chỗ...”
Sắc mặt Đại Lâm đen lại, rốt cục Phan Xuân Hoa cũng cảm nhận được tư vị có khổ nói không nên lời, cắn môi muốn khóc ra, “Rõ ràng củi còn ẩm.”
Hắc tử đại tẩu không nhường nhịn, “Còn không phải do ngươi làm ẩm, là thời tiết gì? Không cần trừng ta, cũng không phải ta làm, ai làm ẩm thiên lôi đánh chết không tử tế.” Nói thật rõ ràng sảng khoái.
Tiểu Bạch hoa ủ rũ muốn khóc cũng khóc không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.