Sáng tinh mơ hôm sau, Cốc Vũ đã thức dậy. Ở trên xe điên mấy ngày toàn thân cao thấp đều đau nhức, vừa hừng đông lại không có tâm tư tiếp tục ngủ.
Nghĩ tới lời nói dở dang hôm qua của Tiểu Mãn, nàng hốt hoảng vội đứng lên. Lúc nàng ngồi dậy Tiểu Mãn còn ngủ say.
Cửa hàng là nơi phía trước không thấy thôn sau lưng không thấy điếm, nhưng thật thanh tĩnh. Con đường từ cửa hàng đến thôn trấn lác đác nổi lên một ít phòng ở, chẳng qua còn không có ra hồn thôi.
Sương sớm còn chưa tan, Cốc Vũ cảm thấy cánh tay đã thấm lạnh. Ánh mặt trời nổi lên qua màn sương như một lòng đỏ trứng thật lớn. Nàng đẩy cửa ra múc nước, rửa mặt ở chỗ dành cho An Cẩm Hiên nhuộm vải lúc trước, nhìn vịt hoang bơi lội bên bờ sông. Vốc nước lên rửa mặt, cả người thần thanh khí sảng, vừa vặn suy nghĩ lời nói của Tiểu Mãn đêm qua.
Trần Thị có thai, sao đột nhiên bị sảy? Lí Đắc Hà vào thành chuyến này dĩ nhiên không phải đơn giản đi thăm bọn họ, chỉ muốn nàng trở về? Nàng trở về có năng lực gì đây? Không hiểu sao Tiểu Mãn nói Trần Thị muốn tìm mình tâm sự... Muốn biết rõ ràng mới tính toán, tự nhiên Cốc Vũ nghĩ tới một người —— Hắc tử đại tẩu, hỏi nàng một chút không thể tốt hơn.
Y niệm nổi lên tay chân nàng lanh lẹ đổ nước trong thùng, nhìn bùn đất màu vàng trong nước sông thoắt chốc nhạt nhoà, Cốc Vũ mang thùng liền quay mình trở về.
Cốc Vũ một lòng cân nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577536/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.