Đảo mắt đã vào đông, ban đêm càng ngày càng lạnh, gió bắc vù vù thổi, Cốc Vũ đã đắp chăn bông, sớm đã mặc vào áo lạnh, chọc cho mọi người cười.
Kinh Trập rời đi mấy ngày nay, không khí trong nhà luôn có chút ngưng trọng, tuy mọi người cực lực biểu hiện sự vui vẻ, nhưng không quá thích hợp, ngược lại có vẻ giấu đầu hở đuôi. Bình thường dù Kinh Trập không ở nhà cũng biết la ở trấn trên, lúc này trở lại trong thành không biết khi nào gặp lại. Đầu tiên là Vương Thị có chút mất hồn mất vía, “Không biết Kinh Trập bây giờ ra sao, ở bên ngoài không có người chăm sóc...”
Lí Đắc Tuyền có chút buồn cười, “Lúc đi có kém đâu, lo nhiều làm gì.”
Tốt xấu gì cũng đã nuôi vài năm, cục đá cũng bị hâm nóng nói chi tình cảm, từ trong đáy lòng Vương Thị đem hắn trở thành Kinh Trập, hiện tại một người đi xa nhà, tựa như răng cửa đang chỉnh tề bị rụng một cái, làm sao che lấp được, mình cũng rõ ràng. Vương Thị thấy Lí Đắc Tuyền không để ý tới, có chút phiền não, “Ngươi biết cái gì, Tô đại nhân dĩ nhiên tốt với Kinh Trập, nhưng một nhà chỉ có hai người đàn ông làm sao mà tốt được? Đại sự thì không có gì, ta cũng không sợ Kinh Trập không tốt, chỉ sợ việc nhỏ không đáng lại ủy khuất hắn! Ngươi nghĩ đi, ai nấu cơm, ai giặt quần áo, rồi ai làm áo bông lót hoa?”
Nói xong thấy không có người nói tiếp, lại nói tiếp, “Ngày lạnh như vậy, cha mẹ bọn họ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577488/quyen-2-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.