Người đên thấy xe ngựa bất phàm, lại duỗi thân dài cổ xem cha mẹ Vương Thị chuẩn bị đồ cưới gì cho cháu ngoại gái, chờ đến khi một kiện giá y cùng khăn voan đi ra, đều kinh hãi.
Bình thường nói công phu thêu thùa của Vương Thị khó được, nhì nương người ta, đây mới là xảo đoạt thiên công* a, mặt trên màu sắc diễm lệ hoa văn phức tạp, nhưng không có cảm giác hỗn độn, khăn voan thêu uyên ương hí thủy, nhìn sống động như vật sống vậy.
xảo đoạt thiên công* = tinh xảo hơn cả công phu trên trời
Vương Thị tiếp nhận, “Nương, ngài còn hao tâm tốn sức như vậy làm gì? Mọi thứ chúng ta đều chuẩn bị xong.”
“Thế nào, ngươi gả khuê nữ, không phải là ta lần đầu tiên gả cháu ngoại sao? Mấy thứ này nơi nào ngại nhiều, lại nói ngươi là phần ngươi, ta là phần của ta.”
Cốc Vũ ở một bên thấy vành mắt Vương Thị hồng hồng, không muốn cho nàng nghĩ nhiều, cười ha ha nói, “Mỗ mỗ, có phải lúc nương ta xuất giá khăn voan không đẹp như vậy nên trong lòng nhớ kỹ.” Dỗ Vương Ninh Thị cùng mọi người cười ha ha.
Lí Đắc Tuyền đỡ sư phụ của mình ngồi tại kia ôn chuyện, hắn lấy một cái hà bao tặng cho Tiểu Mãn áp cỗ kiệu, nghe nói gả cho đồ đệ của Tuyền càng vừa lòng hơn, vội vàng kêu đến gặp mặt. Đại Lâm là người thành thật, liền quỳ gối dập đầu kêu sư công, sư công nhìn hắn lại nhìn Lí Đắc Tuyền, “Nhìn bộ dạng của ngươi, không nghĩ tới còn có thể thu được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577486/quyen-2-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.