Chương trước
Chương sau
Lửa giận của Cốc Vũ bốc lên, đủ loại ấm ức khó chịu trước kia luôn ở trong lòng, nàng âm thầm nắm tay đi qua.
An Cẩm Hiên cũng chú ý tới, hắn chắn phía trước Cốc Vũ, âm thầm lắc đầu, “Chúng ta nghe một chút, có chuyện gì để ta đến là được.”
Cốc Vũ hiểu hắn băn khoăn chuyện gì, lúc trước là ở bên ngoài, nàng muốn sao cũng dễ nói hơn, mà nơi này đều là hương thân, nếu thanh danh truyền ra là không được, tóm lại nàng phải chú ý trước sau, huống hồ Nhị thúc công vừa giao phó qua. Khụ khụ, Tú Nhi dám chạy đến thôn trang náo, cũng không xem chỗ.
Nghĩ như vậy, Cốc Vũ liền ôm tâm tình xem diễn, vừa vặn một bên là dưới gốc cây cổ thụ, phía dưới có mấy khối đá xanh, đã bị ngồi đến láng, Cốc Vũ đang định kéo Tiểu Hà, đã thấy An Cẩm Hiên nghiêng đầu ý bảo các nàng đi qua, chính hợp ý này.
“Cốc Vũ, người kia là loại người nào? Sao trước kia ta chưa từng gặp qua, tới nơi này khóc tang hay sao?” Trong ngôn ngữ Tiểu Hà rõ ràng biểu lộ không vui, mày nhíu lại nhìn Tú Nhi làm bộ làm tịch.
Cốc Vũ hì hì cười, “Đó không phải là biểu muội của Tiểu Thạch sao, không biết tới làm gì nữa, dù sao chúng ta đứng ở đây cũng nghe thấy, muốn đánh cũng không thấy chúng ta đúng không? Chuyện chó điên cắn người gặp không ít.”
Tiểu Hà phốc xuy cười, không nói nữa, lướt qua một đám người nhìn hai người bên trong.
Một phụ nhân không biết là thân phận gì, tại kia than thở nói chuyện, “Tú Nhi do ta từ nhỏ xem đến lớn, luôn ở cùng với Tiểu Thạch nhà chúng ta, không ngờ náo ra loại chuyện này, bắt cóc đứa nhỏ của ta, nếu không do Tú Nhi nói với ta, còn không biết hồ ly tinh trốn ở địa phương nào a —— “
Rõ ràng có chút giả bộ thật thà, làm cho người ta buồn cười, Cốc Vũ trong lòng thở ra nhẹ nhõm, nếu Tiểu Mãn thật gả vào nhà như vậy, không nói đến Tiểu Thạch thế nào, chỉ cần một lão nương không phân biệt được xanh đỏ đã đủ đau đầu, còn có một Tú Nhi thích làm bộ làm tịch lại làm ra vẻ làm dáng, ngày không biết nên qua thế nào, chẳng lẽ gà bay chó sủa mới coi như tốt?
Hiếm khi có chuyện mới làm mọi người hưng phấn, ào ào nói chuyện với nhau. Nương Trụ Tử hảo tâm khuyên can, “Đang tốt lành sao lại khóc a, thôn trang chúng ta không thấy người ngươi nói, nếu không lại đi tìm xem? Người trẻ tuổi quá nông nổi, không có vấn đề nào giải quyết không được có phải không?”
Phụ nhân kia thấy có người quan tâm nàng, theo đà nói tiếp, “Ta... ta nuôi lớn con trai, lại bị người ta làm cho hồ đồ, Tú Nhi không phải ngươi nói chính là thôn trang này sao?”
Tú Nhi đưa tay nhỏ bé lên xoa mắt, vẻ mặt ủy khuất, nói chuyện thậm chí bị đứt quãng, “Ô, ta... ta nghe nói là cái kia, biểu ca ý trung nhân...”
“Phi phi phi, cái gì ý trung nhân, dù sao cũng chỉ là ôm ấp bên ngoài, cũng là mắt bị mù, mới coi trọng những người khác, ta nguyên lai còn tưởng...” Phụ nhân kia khinh thường nói.
Phụ nhân thôn trang, nương Đại Trụ cùng Quỳnh tẩu khuyên bảo, “Chuyện chưa chính xác, thôn trang chúng ta không có khuê nữ như vậy, một đám đều ở nhà, ta khuyên các ngươi không cần lãng phí thời gian, đi nơi khác tìm đi.”
Có được sự đồng tình, tựa hồ đạt tới hiệu quả bọn họ muốn, Tú Nhi đỡ phụ nhân kia đứng dậy, “Này... chúng ta không nói nơi này rốt cuộc có từng cất giấu biểu ca, chỉ là biểu ca không thấy chúng ta gấp đến độ hoảng hốt, cũng bất chấp, thỉnh tẩu tử, đại nương nhóm thông cảm.”
Diễn xuất này Cốc Vũ đã quá quen thuộc, hừ lạnh một tiếng, đến cùng xem nàng muốn làm gì, “Tiểu Hà, ngươi nhìn đi, đợi lát nữa đuôi hồ li sẽ lộ ra, nếu nàng dám hắt nước bẩn lên tỷ tỷ, ta không để nàng ra khỏi Đào trang!”
Đối mặt với Cốc Vũ đột nhiên cường ngạnh, Tiểu Hà từng nghe qua Cốc Vũ kể chuyện, không ngờ Tú Nhi có bộ dáng nũng nịu như vậy, nhưng mặt mũi cùng lòng dạ hung tợn quá khác nhau, đến lúc này lời bọn họ nói cũng không có sai lầm gì, vì thế tiếp tục xem.
An Cẩm Hiên bên tai Nhị thúc công nói thầm vài câu, Nhị thúc công không nói gì, lặng lẽ ngồi ở trên xe.
Lâu như vậy, mọi người có chút kinh ngạc cũng có chút đồng tình thấy hai người này đáng thương, “Các ngươi có biết tên không, chúng ta phụ tìm xem, nếu không có vẫn không cần lãng phí thời gian.”
“Nhà nào nuôi ra con như vậy, thật đúng là nát tâm.”
“Cũng thật sự là, chuyện trong nhà loạn thành như vậy thật là đáng buồn, khuê nữ nhà ai không biết xấu hổ như vậy, sau lưng cha mẹ muốn thông đồng bỏ trốn được sao?”
Cuối cùng có người nhiều chuyện, lời bỏ trốn vừa nói ra miệng, người vây quanh bắt đầu thảo luận, đồng tình cũng có, chỉ là người khác khổ tựa hồ bé nhỏ không đáng kể so với mình.
Tú Nhi thấy vậy lại gào khan một tiếng, hấp dẫn tầm mắt mọi người, “Nói vậy cô nương kia nhất định cũng là cái khó được, bằng không sao biểu ca bỏ ta mà đi, nhất thời ta...”
Đột nhiên có phụ nhân hỏi thăm ra, người tìm tới cửa là nương của Thạch Bộ đầu, một người là biểu muội, nhớ tới lời của bọn họ vừa rồi, đồng loạt nghi ngờ.
“Ngươi chính là mẫu thân Thạch Bộ đầu a? Chậc chậc, Bộ đầu nhà các ngươi cũng bị người bắt sao? Thực vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Đứa nhỏ kia ta thấy cũng tốt, có đầu óc, chỉ là thôn trang chúng ta nhất định không có chuyện như vậy! Bằng không chúng ta là người đầu tiên không tha cho.”
Người bên kia tiếp tục khóc.
“Cô nương, ngươi nói người thông đồng là họ Lí?”
Lúc này Tú Nhi ước có người dẫn câu chuyện đi, câu hỏi này thật hợp tâm ý của nàng, chuyện lần trước xem như đã mất mặt một lần, lần này nghe nói bên kia muốn từ hôn, nàng đầu tiên là thương tâm hết mấy ngày, sau đó qua bên kia nói, khuyến khích cô cô ra mặt, ở đây náo một hồi bọn họ tự nhiên sẽ đi về, cô nương kia sẽ không còn mặt mũi, về sau không chừng bọn họ còn có thể cùng nhau, biểu ca biểu muội sao, thân càng thêm thân, đánh gãy xương còn gân. Dù làm không đúng, đến lúc đó nói mình bị cô cô thuyết phục tới, bằng không một cô nương sao có thể xuất đầu lộ diện đi tìm phu quân. Thanh danh một khi truyền ra, sợ là hắn không đồng ý, ít nhất không có bà mối nào dám đến cửa.
Đến hiện tại, nàng rất vừa lòng, chỉ còn chờ ở cửa thôn trang khóc kể một trận, người bên này một khi đồng tình sẽ nói đến nhà người kia, cứ như vậy các nàng nhất định không chiếm được lợi gì, đợi hãy chờ xem.
“Đại nương, ta van cầu ngài, biểu ca cũng không biết thế nào, dù sao cũng muốn nói rõ ràng, nếu hắn không vừa ý việc hôn nhân này, ta... ta mặc hắn cũng được, chỉ đáng thương cô cô ta ở nhà khóc đến chết đi cũng không có người biết, van cầu ngài mang chúng ta đi gặp Lí gia cô nương.”
An Cẩm Hiên ở bên cạnh xem cơ hồ buồn nôn, lúc này lạnh lùng nói, “Có muốn ta mang ngươi đi hay không?”
Tú Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy người không muốn gặp, vốn đã hỏi thăm qua mấy người này không ở thôn trang, sao không duyên cớ xuất hiện ra? Nhất thời ngớ ra.
An Cẩm Hiên buồn cười đứng đó, ánh mắt khinh bỉ không thèm che giấu, thấy Tú Nhi còn chưa lấy lại tinh thần, đối với người bốn phía cười nhẹ, “Cô nương này là người quen a, lúc trước chúng ta thường đi ra ngoài, có người xưng là tiểu thư khuê các đúng không? Sao tiểu thư khuê các lại xuất đầu lộ diện như thế? Chậc chậc, lúc trước không phải kêu bà mối đến nhà Kinh Trập cầu hôn sao? Thật nhiều cửa hàng a, còn có thể ra tiền cho người ta đi thi nữa... Đáng tiếc, đáng tiếc! chỉ là... Hừ, lại có hôn ước từ nhỏ, làm ta nghĩ mãi cũng không hiểu a. Ai, chẳng lẽ không thể nuốt được một mối khác sao? Ai, thật là hao tổn tâm trí. Ta nói các ngươi nghe, lần trước ta cùng Cốc Vũ đi một cửa hàng, nói đồ chúng ta thêu là trộm của nhà hắn, sau đó náo đến quan phủ, Bộ đầu lại là biểu ca của người ta, nếu không do Tiểu Mãn đi qua tìm chúng ta, nói ra phương pháp thêu khác nhau, suýt chút là không về được. Lần thứ hai gặp mặt, liền biến thành người thông đồng, Tiểu Mãn sắp thành thân, vậy mà cũng tới nơi này hắt nước bẩn. Chẳng lẽ không cần tìm học trò sao, không có Kinh Trập cũng có đủ loại kiểu dáng khác thôi, còn muốn Bộ đầu chung tình a.”
Lời nói nghi hoặc rõ ràng nói ra, nương Thạch Bộ đầu trợn to mắt nhìn Tú Nhi.
Lúc này Tú Nhi có một trăm cái miệng cũng không thể biện giải.
Nương Đại Trụ tức đến nỗi nói cà lăm, “Này này này... là chuyện gì, Tiểu Mãn là một cô gái tốt, tới phiên ngươi nói tam đạo tứ có phải không? Ngươi...”
Quỳnh thẩm thậm chí càng hung hiểm hơn trực tiếp nói, “Khi dễ thôn trang chúng ta không có người hả? Cút!”
Chữ cuối cùng rất có uy lực, đại khái vừa rồi người nghe rõ ràng lời An Cẩm Hiên nói người đều có thái độ này, Tú Nhi giả bộ đáng thương không có chút tác dụng nào, nương Thạch Bộ đầu từng câu tại kia chất vấn.
Tú Nhi hai mặt thụ địch, tại kia cố chống đỡ, muốn tìm chỗ trống đi ra ngoài, nhưng vừa rồi biểu diễn đáng thương quá mức thành công, hấp dẫn rất nhiều người, ngược lại là tự bê đá đập chân mình.
Nương Đại Trụ càng nói càng tức giận, thiếu điều muốn đánh qua, “Tiểu nha đầu ngươi, làm nha đầu cho Tiểu Mãn cũng không xứng, suýt chút còn ném người vào hố lửa, không biết sao còn tồn tại lòng xấu xa như vậy, ngươi, ngươi... “ Phách! Một cái tát đi qua.
Tú Nhi nhanh nhẹn né tránh, cái tát quẹt qua tóc nàng, kéo tóc nàng xuống, nhìn rất chật vật.
Phương thức biểu đạt phẫn nộ cao nhất của phụ nữ nông thôn, đơn giản là cào mặt nắm tóc, không ngừng đánh. Tú Nhi nơi nào gặp qua trận thế như vậy, nghiêng ngả chao đảo đã bị vỗ vài cái, loạn thành một đoàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.