Cuối thu mát mẻ, trởi trong xanh cao vút.
Ruộng lúa đã cắt xong chỉ còn lại rơm rạ chất đống khắp nơi. Lúa mùa thu gặt xong sẽ không giữ nước, qua nắng gió, đất cũng mềm mại, ruộng vườn trở thành khu vui chơi thiên nhiên. Bọn nhỏ trong thôn trang mỗi ngày lăn lộn ở vùng đất bùn mềm nhũn hốt lên phơi nắng, có đứa đụng vào đống rơm rạ bổ nhào, vừa dựng lại đống rơm, vừa khanh khách cười không ngừng.
Toàn bộ thôn trang hiện tại vội vàng lo đại sự sửa cầu, còn lại không có gì, chỉ còn chờ mùa đông mừng năm mới. Bọn nhỏ không cần phải nói, cả ngày ầm ĩ không có người quản.
Vì thế, thôn trang thường xuyên truyền đến tiếng mắng như có như không của phụ nữ, không có phẫn nộ cùng tự trách, chỉ là một loại giận dữ thân thiết thôi, "Đồ ranh con, lại lăn lộn ngoài ruộng, đống rơm rạ của của ta đã bị các ngươi làm tan tác, lần tới thấy xem không đánh các ngươi!" Lần tới thật sự gặp, cũng chỉ là giận muốn đuổi, một đám nhóc như chim chạy khắp nơi, bị đuổi thế nào đều cười ha ha, không nơi nào không có tiếng trẻ ầm ĩ.
Cốc Vũ mặc vào một cái áo đơn, thân mình có vẻ cao hơn, lúc này nàng hy vọng mình có thể nhỏ một chút, nhỏ đến tuôi không có giới hạn của giới tính, đi theo một đám nhóc tại đây lăn lộn phơi nắng, cười phô hàm răng trắng như tuyết nhìn bầu trời mùa thu xanh thẳm. Tuổi này, theo như thôn trang đã có thể đính thân, sẽ không có người ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577430/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.