Cốc Vũ nghe Trần Vĩnh Ngọc hỏi như vậy, cười vui vẻ, tựa hồ vừa rồi không có cảnh giương cung bạt kiếm, "Ngươi không biết, sao dám vỗ ngực đảm bảo, Trần bá phụ, ngươi không sợ đến lúc đó mọi người tìm ngươi khắp nơi sao?"
Trần Vĩnh Ngọc tựa hồ như chưa từng làm gì, thần sắc tự nhiên, "Không ngại, bọn họ không phải là người không phân rõ phải trái, trong lúc nhất thời giận đến hồ đồ thôi, nói không chừng bị người nào xúi giục, lúc này suy nghĩ rõ ràng. Lại nói kết quả cuối cùng tệ nhất là chặt cây, nếu lúc đó người Liễu Bá Tử có thể nghĩ thông suốt cũng không gì, hiện tại khó thở nhưng sẽ thông, chỉ cần không tai nạn chết người là tốt rồi, huống hồ các ngươi luôn có mưu ma chước quỷ, tự nhiên ta tin các ngươi."
Thấy đầu óc Trần Vĩnh Ngọc sáng tỏ, không dễ dàng bị dọa, khó trách mọi người đều phục hắn. Cốc Vũ cười hề hề nói: "Trần bá phụ, kỳ thực không phải không có cách nào, nói đến cùng chủ yếu là hội dâng hương, nếu không có hội dâng hương, quản ngươi có cây liễu hay rừng đào, người ta sẽ không thể làm như vậy, cần có người có thể cấm tổ chức hội dânghương là tốt rồi."
Trần Vĩnh Ngọc cười khổ một tiếng, ba người một đường đi về hướng Đào trang, "Dĩ nhiên chúng ta biết chuyện đó, nhưng ai có năng lực lớn như vậy, nói không thể tổ chức hội dânghương sẽ không làm."
Kinh Trập khoan thai nói một câu, "Từ xưa dân chỉ sợ quan."
Trần Vĩnh Ngọc hiêu rõ nói, "Khó trách vừa rồi Cẩm Hiên ở bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577429/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.