Cốc Vũ vừa thấy người này liền xanh mặt, nàng thật không muốn nhớ lại chuyện lúc trước, thừa dịp hai người còn chưa đến cửa đuổi hắn đi.
Ngại vì cha Đại Trụ ở đây, cũng không tiện nổi lửa, đành nhếch miệng cười nói: "Bá phụ, có phải đi lầm chỗ không? Người này chúng ta không... không quen."
Sắc mặt cha Đại Trụ cứng lại, không có lường trước Cốc Vũ sẽ nói như vậy, vốn hảo tâm giúp dẫn đường. Hắn có chút sững sờ, lúng ta lúng túng nói: "Người này nói là Bộ đầu trong nha môn, điểm danh muốn nói tìm nhà các ngươi, ta mới dẫn đường."
Cốc Vũ gật đầu, cha Đại Trụ luôn nhiệt tâm, chỉ là lúc này làm chuyện xấu, mình không tiện nói gì, đành quay đầu cười: "Không có việc gì, đa tạ, ngài vội ngài đi trước, tự chúng ta là được."
Cha Đại Trụ kỳ quái nhìn Cốc Vũ, nhưng vẫn đi ra sân.
Một giây trước Cốc Vũ vẫn cười hì hì, vừa thấy không có người ngoài, trừng mắt lên, cả giận nói: "Thạch Bộ đầu, lại muốn bắt chúng ta đi nha môn sao?"
Lần trước ở trấn trên, An Cẩm Hiên bị Thạch Bộ đầu bắt qua, hơn nữa nhớ tới biểu muội làm người ta buồn nôn của hắn, loại không biết xấu hổ, cuối cùng còn hãm hại y thuật sư phụ, từng câu nũng nịu kêu biểu ca lúc này tựa hồ quanh quẩn bên tai, nàng nổi hết da gà.
Huống hồ cũng vì chuyện lần trước, đồ thêu của Tiểu Hà, Tiểu Mãn không bán được, người lớn sợ xảy ra chuyện, dứt khoát coi như làm nữ công thôi, cho người trong nhà dùng. Tuy trong nhà hiện tại không thiếu chút tiền đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577420/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.