CốcVũ ở mãi trong hậu viện, cũng không nghĩ ra cách, nàng cũng không định ở lại, ý tưởng tựa hồ ngay tại trước mắt đáng tiếc còn cách một tầng giấy mỏng manh,CốcVũ không biết, cũng không dám nhúc nhích, sợ chủ ý gần ngay trước mắt bị biến mất.
Trước kiaCốcVũ còn khuyên bảo người khác, nói không nên cố chấp đứng một chỗ, đi nhìn bên ngoài nói không chừng linh quang vừa hiện sẽ ngộ đạo, đáng tiếc linh quang, ngộ đạo mấy thứ này, vốn không cưỡng cầu được,CốcVũ luôn biết. Nhưng chuyện đến trên người nàng mới hiểu được mình ở trong đó mê mang.
Canh giữ một bên, quả nhiên không canh ra cái gì.
Phải đi y quán ngày đã lên.
An Cẩm Hiên cố ý đi trấn trên, vì muốn đưaCốcVũ đi. Khi hắn trở lại nhà hỏiCốcVũ ở đâu, mọi người đều che miệng cười. Tiểu Hà dùng ngón tay chỉ hậu viện, vừa nhịn không được cười, nóiCốcVũ canh giữ đào giống như gà mái ấp trứng, còn hung dữ, ai cũng không dám ra phía sau viện sợ bị nàng đuổi đi. An Cẩm Hiên đi vào hậu viện, thấyCốcVũ quả thực ngồi xổm bên cạnh sọt đào không nhúc nhích, thật có chút giống gà mái ấp trứng, cũng buồn cười, lập tức đi tới, "CốcVũ, canh ở đó làm gì, nên đi trấn trên đi, sư phụ ngươi chờ ngươi đó."
CốcVũ nghe thanh âm, ngẩng đầu thấy nắng sớm đã chiếu nghiêng vào nhà, An Cẩm Hiên mặc xiêm y vải thô, nhìn nhẹ nhàng, cao lớn vững chãi,CốcVũ không lý do nghĩ vậy sao một cái từ, nàng cảm thấy An Cẩm Hiên là một thiếu niên ý tứ hàm xúc, mà lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577404/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.