Đào bán lâu như vậy, lúc này rốt cuộc bán không được, không nói quả đào trên cây để không để được bao nhiêu ngày, đào trên xe ngựa cũng không để được vài ngày, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hư nát. Lấy vật đổi vậy ở thôn trang khác đã không thể làm, nguyện vọng người thôn trang dựa vào đào kiếm tiền về sửa cầu sợ là không thực hiện được.
Lúc tụ tập dưới gốc cây đại thụ sau bữa cơm chiều, mọi người không giống ngày xưa nói lúc đi đổi đào gặp chuyện mới mẻ gì, hoặc nói xây cầu xong sẽ mua một cái xe trâu về sau ra vào thật phương tiện ra sao, không còn nói năm nay ít nhiều nhờ Kinh Trập bán đào ra ngoài. Không còn nghe được tiếng cười, mà há mồm ngậm miệng đều là chuyện đào hư dập, không còn nhắc đến chuyện sắm xe trâu. Chỉ nói đào bán không được cầu sửa không tốt, ngay cả đi bờ đối diện thu gặt hoa mầu không biết chuyển về thế nào, thanh âm đau thương. Những người có chút khắc nghiệt, thậm chí còn quở trách ý kiến của Kinh Trập như sương sớm, chịu không nổi thái dương, cho một ít hy vọng, bây giờ càng không thoải mái, còn tốn công phu hái đào. Lời kia vừa thốt ra lại bị người mắng vài câu, cũng nghe không thấy, chìm trong thanh âm của đám đông.
Kinh Trập vẫn như ngày xưa, Lí Đắc Giang an ủi hắn để hắn không nghĩ nhiều, đã nhiều ngày cũng đủ vội, không nên chậm trễ, qua hai ngày phải đi tư thục trấn trên đọc sách, chuyện ở thôn trang tự nhiên có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577403/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.