Đầu hạ bầu trời trong xanh, trên đường về xe trâu chi nha, bốn phía ruộng lúa, cây ăn quả, thậm chí cỏ dại mọc xanh um, lòngCốcVũ cũng dập dờn theo ánh mặt trời ban trưa, ấm dào dạt.
Lần này Tiểu Mãn đi, thuận lợi kết liễu sự tình,CốcVũ và An Cẩm Hiên không bị thương cùng nhau trở về, chuyến đi này nàng lại kết được 2 người bạn có cùng hứng thú may vá, vốn Tiểu Mãn là người bình tĩnh, giờ phút này không tự chủ nói nhiều hơn.
Đại Lâmngồi ở phía trước đánh xe,CốcVũ, Kinh Trập, An Cẩm Hiên, Tiểu Mãn ngồi ở phía sau, một cái bao tải đặt ở giữa xe, bên trong mọi người mua các thức này nọ, trên đường khoan thai đi tới.
CốcVũ nằm trên người Tiểu Mãn, miệng khẽ hừ--- <<đi về nhà trên đường nhỏ, quên hết tất cả.>>
Kinh Trập ngạc nhiên, "CốcVũ, học hát dân ca khi nào, ta chưa từng nghe qua."
CốcVũ im miệng, nói dối: "Lúc trong cửa hàng nghe người ta ngâm nga, người trong thành đều hát, ta thấy rất dễ nghe, không phải là hình ảnh của chúng ta sao? Các ngươi nghe, đi về nhà trên đường nhỏ, trâu già là đồng bạn của mục đồng..."
Tiểu Mãn tiếp miệng nói: "Uh, cũng không sai, còn thiếu một cái sáo nhỏ!"
Vừa dứt lời, Đại Lâmvội vàng lấy ra một cái trúc địch, giống khuông giống dạng, chỉ là hắn đánh xe không có cách nào thổi, An Cẩm Hiên linh hoạt sải bước phía trước, ngồi ở thanh ngang xe đánh xe thay hắn, để hắn ngồi ở phía sau thổi sáo.
Cây sáo nhìn không khác những cây sáo khác, Đại Lâmnỗ lực làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577391/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.