Khí thế trên người đại tiểu thư không bình thường, không sợ hãi cũng không buồn bực, chỉ mạnh mẽ đánh giá một chút, mỉm cười nói, "Ta không biết các ngươi, chỉ là trướng mành nhà ta do cô nương này thêu, công phu, chỉ thêu, hơn nữa mẫu thêu, ta mỗi ngày đều xem nên không cần nhìn chằm chằm, cô nương này vừa ra tay ta đã biết, còn muốn ta đếm từng mũi thêu?"
Phạm lão bản hướng Thạch Trung nháy mắt, thấy hắn thờ ơ, sắc mặt có chút xanh mét, sợ khuê nữ mình chịu thiệt, vội nói: "Ngươi nói không nhận thức, dựa vào cái gì nói là nàng làm? Xem cũng không xem, liếc mắt một cái cũng không?"
Đại tiểu thư đi tới kéoCốcVũ và An Cẩm Hiên, "Ta không biết vị cô nương kia, nhưng ta gặp qua tiểu từ và cô nương này, lúc đó ở cửa hàng của Vương đại nương, tự mình vẽ mẫu, thêu ra ta cũng vừa lòng, ta làm theo yêu cầu của bọn họ, dĩ nhiên rõ ràng. Phạm lão bản còn có gì không rõ ràng sao?"
CốcVũ ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư đang cười khanh khách kia, mới nhớ tới khách hàng ôn nhuận ngày đó, giao việc thêu trướng mành, cho tới nay người ta còn nhớ rõ, mình lại không nhớ có người ôn nhã như vậy.
Tam tiểu thư nghiêm cẩn phân biệt một hồi, cũng chỉ vàohàng thêu của Tiểu Mãn nói cùng đồ án kia không sai biệt lắm.
Dưới tình huống này Tú Nhi có chút chột dạ, nhưng đã giương cung không thể quay đầu, không phục nói, "Các ngươi rõ ràng là cấu kết với nhau, một hồi nhận thức một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577390/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.