Bánh rán ở thôn trang là một món ăn xa xỉ, phải dùng bột mì mài mịn trộn đường nấu chín, xong để trên khay, khay phải rải bột mì trước, thừa dịp còn nóng không ngừng nhào, nhào thành một cục bột to. Hứa Tần Thị gọi quá trình này là sinh thục tương.CốcVũ và Trần Giang Sinh rất thích ăn bột mì nước đường nấu chín sau, đáy nồi dính một tầng, ở bếp nướng, biến thành miếng cháy vừa thơm vừa dòn.
Lúc này, Hứa Tần Thị đau lòng hai đứa trẻ, nghĩ phải làm ngon một chút, cố ý đi qua bên Giang thị lấy hai thanh đậu phộng.
Hai nhà thân như người trong nhà, chuyện như vậy thường xảy ra, mấy ngày nay bên Lí Đắc Tuyền xảy ra chuyện như vậy, cho người hỏi thăm qua lại biết đượcCốcVũ và An Cẩm Hiên đã không sao, mới yên tâm tiếp tục đi làm việc của mình.
Chỉ có một mình Trần Giang Sinh ở nhà, hắn lục tung cả nhà giúp Hứa Tần Thị tìm này nọ, bộ dáng hoang mang rối loạn làm Hứa Tần Thị buồn cười, "Giang nhi, chỉ cần đậu phộng thôi, ta muốn làm bánh rán nhân, đến lúc đó ngươi qua nếm thử."
Trần Giang Sinh nuốt một ngụm nước miếng, chà xát tay, "Mỗ mỗ, để dành miếng cháy cho ta ăn đi."
Hứa Tần Thị thấy hắn có chút ngượng ngùng lại chân thật, tự nhiên là đồng ý, Trần Giang Sinh tìm ra một bao đậu phộng to còn có mè vừng, Hứa Tần Thị lấy một ít đậu phộng, một nắm mè vừng, một lần nữa phân phó Trần Giang Sinh đi qua ăn bánh rán, Trần Giang Sinh không kịp chờ thêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577361/quyen-1-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.