Buổi tối, Ngự Trầm Quân mới về tới nhà. Trầm Uyển giận hắn vô cùng, vì hắn không trả lời tin nhắn của cô. Cô nằm trong phòng không thèm ra ngoài gặp hắn, dù ông bà ngoại có gọi cô xuống ăn tối, nhưng cô cũng chỉ nằm ì trong phòng.
- Đáng ghét đáng ghét, rõ ràng đọc tin nhắn rồi nhưng không thèm trả lời mình.
Trầm Uyển chùm chăn lại tự lẩm bẩm một mình, thầm mắng chửi ai đó. Vì quá say sưa nên cô không để ý đến việc Ngự Trầm Quân đã bước vào phòng từ lúc nào rồi.
Hắn bước đến bên giường, đột ngột kéo chăn cô ra, hành động của hắn khiến cho cô giật mình hét lên:
- A, có ma...!
- Là anh.
Ngự Trầm Quân liền cúi xuống yêu thương hôn lên trán cô, rồi vuốt mái tóc mềm mại của cô, vỗ về cô. Ánh mắt hắn nhìn cô hết sức dịu dàng, chứng tỏ sự cưng chiều hết mực mà hắn giành cho cô.
Trầm Uyển lúc này mới hoàn hồn, nhưng cũng ngay lập tức đẩy Ngự Trầm Quân ra. Cô cất giọng hờn dỗi:
- Sao giờ này mới về?
Cô trách móc hắn, không thèm quay sang nhìn mặt hắn.
Ngự Trầm Quân cười cười rồi ôm chặt lấy cô, không cho phép cô có cơ hội trốn tránh mình:
- Xin lỗi em, anh chỉ đi xử lí một số việc mà thôi. Ngày mai anh lập tức đưa em đi biển.
Ngự Trầm Quân vừa hôn cô, vừa dỗ dành cô ngon ngọt. Mà Trầm Uyển trước giờ không thể nào giận dai được, nhất là đối với Ngự Trầm Quân. Nghe hắn giải thích như vậy, cô cũng mủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tinh/1807901/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.