Màn đêm dần trôi qua thật nhanh thật nhanh, cũng giống như thời gian của mỗi người ngày một ngắn đi. Ngày hôm sau, khi Trầm Uyển tỉnh dậy, Ngự Trầm Quân đã không còn nằm bên cạnh mình nữa. Cô ngồi dậy và dụi dụi mắt.
- Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?
Trầm Uyển sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bước ra ngoài và thấy ông bà ngoại đang vui vẻ chuẩn bị bữa sáng. Cô cũng cảm thấy, ông bà ngoại đang dần dần tiếp nhận mình rồi. Thật ra cũng không khó khăn giống những gì cô từng nghĩ:
- Chào buổi sáng ông bà ngoại ạ.
Trầm Uyển bước lại gần hai người họ để phụ một tay. Bà ngoại thấy thế liền gạt tay cô ra, kéo cô về phía bàn ăn:
- Cháu còn đang mang thai, ngồi yên đây cho bà.
Trầm Uyển liền bĩu môi làm nũng với bà ngoại:
- Cháu không sao thật mà.
Bà ngoại cười rồi nhéo má phúng phính của cô, bà lại nắm lấy bàn tay cô:
- Cháu chỉ cần ngồi yên ở đây là được, bữa sáng sắp xong rồi.
- Vâng ạ. Mà hai người có thấy Trầm Quân đâu không?
Nói ra mới nhớ, sáng giờ cô không thấy Ngự Trầm Quân đâu cả, không biết là hắn đi đâu rồi?
Ông ngoại vừa mang đồ ăn ra vừa nói:
- Cháu rể sáng sớm đã ra ngoài rồi.
- Thế á?
Không hiểu sao, Trầm Uyển lại cảm thấy có chút bất an. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng gạt đi sự bất an đó đi. Người ta nói phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm, có lẽ cô cũng vậy.
Sau khi ăn sáng xong, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tinh/1807900/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.