(43)
Câu nói của Trầm Uyển khiến cho Ngưng Tịnh vô cùng xấu hổ, còn Hoắc Thường Nghị thì lại vô tư cười lớn, vươn tay ôm chặt Ngưng Tịnh như đang ở chốn không người:
- Tịnh Tịnh, nếu người ngoài đã cảm thấy phiền, vậy chúng ta lên phòng rồi tiếp tục nhỉ?
Câu nói mờ ám vang lên giữa bầu không gian chật hẹp trong xe, Hoắc Thường Nghị còn xấu xa cố tình cắn lên đôi môi đỏ mọng của Ngưng Tịnh.
Ngưng Tịnh không dám phản kháng, chỉ đành để mặc cho Hoắc Thường Nghị làm càn. Trầm Uyển nhíu chặt đôi mày lại, lập tức mở cửa xuống xe. Cái cảnh tượng ám muội này, cô thật không muốn nhìn dù chỉ một chút. Không hiểu sao khi nhìn thấy Hoắc Thường Nghị, cô cứ ngỡ là mình đang nhìn thấy cha nuôi vậy.
Đầu óc cô lơ đãng nghĩ tới những lần thân mật giữa cô và Ngự Trầm Quân, hai má dần đỏ ửng lên.
Ngự Trầm Uyển à, mày thật sự điên rồi. Vào lúc này mà còn nghĩ tới việc đó được, thật đáng xấu hổ.
Cô tự mắng chửi chính bản thân, tự vạch rõ ranh giới với Ngự Trầm Quân, không thể để cái chuyện hoang đường đó cứ tiếp tục tiếp diễn nữa.
Ngẩng đầu lên, lúc này Trầm Uyển mới nhận ra rằng trước mặt mình là một căn biệt thự đồ sộ, nguy nga lộng vẫy...
Nơi này là đâu?
Cánh cửa xe ô tô mở ra, Hoắc Thường Nghị ôm eo Ngưng Tịnh bước ra, chiếc váy mỏng trên người Ngưng Tịnh lộn xộn, khác với vẻ ngoài ăn mặc chỉnh tề của Hoắc Thường Nghị. Nhưng căn bản là Hoắc Thường Nghị không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tinh/1807830/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.