(42)
Ngự Trầm Quân đang đứng ở trong một căn phòng tối, nhận được điện thoại của Hoắc Thường Nghị, hắn không khỏi tức giận.
- Tôi biết rồi, phiền cậu giúp tôi chăm sóc cho cô ấy một tối nay.
Bây giờ Ngự Trầm Quân còn có việc phải làm, không thể tới biệt thự của Hoắc Thường Nghị để đón người được.
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Thường Nghị cười cợt đùa bỡn:
- Đang ở bên em nào hả?
Ngự Trầm Quân lập tức nhướn mày không vui, hắn lạnh lùng đáp:
- Câm miệng cho tôi. Cấm cậu nói linh tinh với Uyển.
Nói rồi Ngự Trầm Quân dập máy, hắn ném điện thoại sang một bên, hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía trong nữa của căn phòng tối. Khóe môi khẽ cong lên một đường cong hoàn mĩ, nhưng lại lạnh thấu xương tủy.
Giỏi lắm Ngự Trầm Uyển, lần này không trốn được hắn, cô sẽ phải hối hận.
...
Trầm Uyển như người vô hồn, để mặc cho Ngưng Tịnh đưa cô lên xe. Cả người cô ướt sũng, Ngưng Tịnh phải cởi bỏ áo khoác ra khoác lên người cô.
- Cô không sao chứ? Sao lại đứng dưới mưa như vậy?
Cùng Trầm Uyển ngồi ở hàng ghế sau, Ngưng Tịnh lo lắng hỏi han. Trầm Uyển lúc này mới liếc nhìn Ngưng Tịnh, cô chỉ im lặng mà không chịu mở miệng.
Ngưng Tịnh mỉm cười ấm áp, nắm lấy bàn tay nhỏ của Trầm Uyển:
- Cô có tâm sự gì, có thể nói với tôi. Tôi sẵn sàng lắng nghe điều đó.
Không hiểu sao khi lần đầu Ngưng Tịnh thấy Trầm Uyển, cô có cảm giác như Trầm Uyển thật giống mình. Cô thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tinh/1807829/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.