(10)
Anh hơi nhớ em một chút, anh đoán em có thể nói là...một chút quá nhiều, một chút quá thường xuyên, thêm một chút mỗi ngày.
(John Michael Montgomery)
...
Harvey từng bước bước lại gần Trầm Uyển. Tối nay cậu ta mặc áo phông tối màu cùng với áo khoác mỏng, tóc không vuốt keo nữa mà có vài sợi ươn ướt. Hình như là mới tắm xong thì phải.
Harvey ăn mặc rất thoải mái, nhưng vẫn không kém đi phần điển trai, ngược lại, nhìn cậu ta như vậy càng hấp dẫn hơn rất nhiều. Chỉ tiếc...Trầm Uyển không có hứng thú.
- Cậu gọi mình?
Harvey cười cười:
- Ở đây còn ai tên Ngự Trầm Uyển nữa sao?
Trầm Uyển nhướn đôi mày thanh tú:
- Có chuyện gì sao?
Thái độ của Trầm Uyển, không những không khiến Harvey tức giận, ngược lại, cậu ta càng thích thú hơn. Trầm Uyển, người đẹp, lại rất có cá tính.
- Phải có chuyện gì mới được gọi tên nhau hả?
Harvey che miệng cười. Cậu ta là một tên vô cùng cuồng ngạo, chẳng có lúc nào gọi là nghiêm túc được cả. Lúc cười mà cũng ngông cuồng như vậy.
- Vậy nghĩa là cậu không có chuyện gì để nói?
Đối với thái độ cuồng ngạo của Harvey, Trầm Uyển càng không có hứng thú. Cô định quay lưng bước đi thì lại nghe thấy lời nói bá đạo ngông cuồng của Harvey vang lên:
- Tôi có hứng thú với cậu!
Hả?
Trầm Uyển ngẩn ngơ. Sống trong trường Surval Montreux được hơn 11 năm, đây là lần đầu tiên cô được gặp một người đàn ông bá đạo như vậy...
À không! Harvey cũng chỉ bằng tuổi cô.
Theo bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tinh/154782/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.