Sau lưng, tiếng mưa tí tách rơi không dứt, hành lang mờ tối ánh đèn. Cố Trình buông điện thoại xuống, ánh mắt đối diện với Ôn Sơ. Bầu không khí vốn vừa mới dịu đi đôi chút, trong chốc lát lại trở nên nặng nề.
Cố Trình mở miệng: “Không muốn gả vào nhà họ Cố… nghĩa là không muốn lấy anh sao?”
Ôn Sơ lặng lẽ nhìn anh: “Còn anh thì sao? Vì áy náy nên mới quay lại tìm tôi ư?”
“Không phải. Là vì anh yêu em.” Cố Trình đáp.
Ôn Sơ mím chặt môi: “Yêu tôi… nhưng trước đây lại…”
Cố Trình nắm lấy tay cô, giọng trầm thấp: “Anh xin lỗi.”
Anh đã nói câu ấy biết bao lần, nhưng dường như vẫn chưa đủ, vĩnh viễn chẳng bao giờ đủ.
Chúc Như và Tiểu Chỉ đứng phía sau, không dám thở mạnh. Nhưng trên cầu thang đã vang lên tiếng bước chân, có lẽ là người trong đoàn phim. Ôn Sơ bước lên một bước, Cố Trình vội vàng bật ô, kéo cô vào trong, cùng đi về phía chiếc xe hơi đỗ không xa. Chúc Như và Tiểu Chỉ lập tức che ô chạy theo.
Trong chiếc ô chỉ còn lại sự tĩnh lặng, ngoài kia là tiếng nước mưa bắn xuống mặt đất. Trời mưa thế này, lạnh cắt da. Ôn Sơ vòng tay ôm lấy mình, Cố Trình mở rộng áo khoác, khẽ ôm trọn cô vào lòng.
Ôn Sơ nghiêng đầu dựa lên ngực anh, khẽ nhắm mắt.
Cô nghĩ, một năm… đủ để cô dần dần thoát ra khỏi cuộc sống có anh, không còn bị quá khứ trói buộc, cũng không còn vướng bận sự ấm áp nơi anh, để rồi bản thân mãi do dự, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-the-ban-tiet-bach-thai/4097617/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.