“Cô Tề, xin đừng nói linh tinh.” Dì giúp việc vội đặt giỏ hoa quả xuống, chạy tới ngăn cản. Tề Viện khẽ ngả người ra sau, hoàn toàn không để tâm đến lời dì ấy, cô ta tháo kính râm xuống, để Ôn Sơ nhìn rõ ánh mắt mình, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt: “Cô sẽ cho nghĩ rằng chỉ gặp nhau vài lần, gần như chẳng có mấy dịp qua lại, bốn năm đếm trên đầu ngón tay, mà cậu ấy đã thật sự yêu cô đấy chứ?”
Lúc này, mọi cảm xúc trong Ôn Sơ đều tê dại, ngay cả dòng chất lỏng trong ống truyền dịch trên mu bàn tay cũng lạnh lẽo buốt giá.
“Cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, đừng ngây thơ như thế nữa. Nếu không phải gương mặt cô có vài phần giống tôi, Cố Trình liệu có nhìn cô thêm một cái không? Liệu có cho cô đãi ngộ đặc biệt đến thế? Có để cô ngồi vào vị trí bạn gái của Cố thiếu nức tiếng ở Kinh thị này không?”
“Cô Tề, đừng nói nữa! Cô đang nói linh tinh gì thế!” Dì giúp việc gửi tin nhắn cho Cố Trình xong, hốt hoảng chạy tới chắn trước mặt Ôn Sơ, ánh mắt nghiêm nghị trừng về phía Tề Viện.
Tề Viện ngẩng đầu nhìn dì ấy, khẽ nhướng mày, giọng mang theo chút ấm ức: “Dì, trước đây dì vẫn gọi cháu là Viện Viện cơ mà, sao bây giờ lại thành cô Tề rồi?”
“Cô Tề, phiền cô và quản lý rời khỏi đây ngay.” Dì giúp việc tức giận nói.
Ôn Sơ thất thần nhìn bóng lưng dì. Thì ra dì ấy cũng quen biết Tề Viện, trước kia còn gọi cô ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-the-ban-tiet-bach-thai/4097583/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.