Mỗi ngày Kỷ Hành đều phải thực hiện màn "hộc huyết" thống khổ, bởi lẽ muốn diễn cho thật giống, hắn không dám dùng quá nhiều cơm cháo. Vì vậy, chỉ trong chưa đầy mười ngày ngắn ngủi, thân thể hắn đã tiều tụy đi trông thấy, gầy sọp cả một vòng lớn, mặt mày xanh xao, nom hệt như một người mắc chứng nan y lâu năm không thể cứu chữa. Nhưng đôi mắt hắn vẫn trong veo, rạng rỡ như thuở nào. Chỉ là, đặt một đôi mắt linh hoạt như thế trên một khuôn mặt trắng bệch xanh xao, lại dễ khiến người ta liên tưởng đến những từ ngữ chẳng mấy tốt lành như "hồi quang phản chiếu", và những điềm chẳng lành khác.
Quý Chiêu kinh hãi, liền mời một vị danh y có tiếng tăm lẫy lừng hơn tới bắt mạch. Kết quả khám bệnh vẫn là "Tâm tật", kê toa t.h.u.ố.c cũng chẳng khác gì mấy so với vị đại phu ban đầu.
Lòng nàng đau như cắt, ngày đêm ân cần chiếu cố. Kỷ Hành được nàng săn sóc chu đáo như vậy, lại càng không thể để cho bản thân mình được khỏe mạnh. Chỉ cần nghĩ đến việc một khi hắn bình phục, nàng tất sẽ lập tức rời đi, thì Kỷ Hành lại càng khó ăn khó ngủ, vì lẽ đó mà hắn càng nhiệt tình tự giày vò chính mình. Hắn cũng chẳng hề mở miệng cầu xin nàng lưu lại, mà đôi khi còn tỏ ra thái độ tùy ý nàng đi hay ở; nhưng Quý Chiêu làm sao có thể yên lòng mà dứt áo ra đi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đại phu nơi thôn dã, xét cho cùng, chẳng thể bì kịp với các danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999559/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.