Kỷ Hành sai Thịnh An Hoài đi bẩm báo Nội các và Thái hậu, rằng hắn có việc trọng yếu cần xử lý. Sau đó, hắn không dẫn theo bất cứ người nào, lập tức rời khỏi Kinh thành mà truy đuổi theo nàng.
Đoàn người của Quý Chiêu phải vận chuyển linh cữu, không thể đi quá nhanh, do đó Kỷ Hành đã nhanh chóng đuổi kịp họ.
Dù chỉ cách biệt vỏn vẹn hai tuần, nhưng khi trùng phùng, cả hai lại cảm thấy tựa hồ cách xa ngàn dặm, giữa thái độ đối đãi phảng phất một sự xa lạ khó tả.
Kỷ Hành thầm nghĩ, nàng nhất định đã biết điều gì đó. Hiện tại, hắn muốn giải bày song lại không thể mở lời.
Vô vàn lần Quý Chiêu muốn mở lời chất vấn, nhưng nỗi sợ hãi lại kìm hãm nàng. Nàng sợ rằng, một khi lời đã bật ra, mọi thứ sẽ không thể cứu vãn. Nàng có thể giả vờ như chưa hay biết điều gì, nhưng nếu đã biết, vậy nàng phải làm sao đây? Cả hai cứ thế tự huyễn hoặc bản thân, cố duy trì chút bình tĩnh yếu ớt này. Lời lẽ giữa họ ngày càng ít đi, càng về sau gần như là cả ngày nhìn nhau mà chẳng thốt nên câu nào. Dẫu vậy, tầm mắt của hắn vẫn luôn quấn quýt bên nàng, không hề rời xa. Hắn không còn cưỡi ngựa nữa, mà cùng nàng ngồi chung một cỗ xe. Lúc nàng buồn ngủ, hắn ôm nàng an giấc, nàng cũng chưa từng cự tuyệt. Có một lần đang chợp mắt trên xe, nàng nằm mộng, mơ thấy hắn không ngừng nói lời hối lỗi. Cơn gió lốc cuốn theo cánh hoa mai đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999558/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.