Kỷ Hành ngồi trong thư phòng, nhìn chằm chằm chuỗi chuông nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay. Nếu xem nhẹ cái bóng tâm lý mà chuỗi chuông này mang lại, thì chỉ riêng hình dáng bên ngoài của nó vẫn vô cùng tinh xảo, linh hoạt, đáng yêu. Kỷ Hành chăm chú nhìn vào hoa văn trên chiếc chuông, trong lòng lại bắt đầu sinh ra một cảm giác thân thuộc mơ hồ, không thể nắm bắt. Cảm giác này dường như là một ấn tượng đã có từ rất lâu, bị dòng thời gian gột rửa mà trở nên phai nhạt, dần dà gần như đã tan biến hết thảy. Nhưng mối liên hệ giữa hắn và nó, lại giống như không hề đơn giản chỉ là hoa văn.
Kỷ Hành vẫn trăm mối không thể giải đáp, bèn triệu kiến nữ quan Tú nghi[1] ở Càn Thanh cung tới hỏi: “Trẫm từng lệnh cho ngươi xem xét nguồn gốc của loại hoa văn này, cớ sao ngươi lại trì hoãn không bẩm báo?”
Nữ quan Tú nghi: Chức quan phụ trách đồ vật lễ nghi liên quan đến trang trí thêu thùa.
Tú nghi đáp: “Xin Hoàng thượng thứ tội. Nô tì đã tìm kiếm khắp các vật phẩm trang sức trong hoàng cung mà vẫn chưa từng thấy qua loại hoa văn này. Nhưng nô tì có nghe một cung nữ ở Thượng y cục nói, hoa văn này dường như là một loại đường vân thịnh hành trong dân gian tại quê hương Cô Tô của nàng ta. Chẳng qua, nàng ta cũng không dám chắc chắn lắm, nô tì đang xác minh thêm, nên chưa dám bẩm báo.”
Kỷ Hành truyền Tú nghi lui ra trước. Lúc này, Thịnh An Hoài mới tiến vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999384/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.