Kể từ khi xác định Hoàng thượng là một kẻ quái đản chuyên thích chơi đùa thái giám, Điền Thất vừa ưu sầu vừa lo lắng, trong lòng lại sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ: Hoàng thượng thật sự chỉ đối đãi như vậy với một mình y sao? Hay là vẫn còn không ít người, à... cũng đang làm chuyện tương tự như y, chỉ là bọn họ không biết nhau mà thôi? Khi rơi vào hoàn cảnh hiểm nguy, người ta luôn hy vọng bản thân không phải là kẻ cô độc. Càng nhiều người có cảnh ngộ tương đồng, lại càng mang đến cảm giác an toàn cho y.
Hiện trạng của Điền Thất chính là như vậy. Suy đi tính lại, y quyết định tìm người để xin lời khuyên. Đương nhiên, không thể hỏi quá trực diện, lỡ như bại lộ bí mật của Hoàng thượng, e rằng y sẽ bị diệt khẩu ngay lập tức.
Muốn tìm người am hiểu tường tận mọi lời nói và hành động trong cuộc sống hằng ngày của Hoàng thượng, thì ngoài Thịnh An Hoài ra, còn có thể là ai khác?
Thừa lúc Hoàng thượng nghỉ trưa, Thịnh An Hoài ngồi trước mái hiên Càn Thanh Cung hóng gió mát. Tay trái lão nắm một chiếc quạt hương bồ, tay phải cầm ấm trà t.ử sa, bên trong đựng đầy trà lạnh. Lão khẽ phe phẩy quạt, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà, nhìn qua thật sự vô cùng nhàn nhã và hài lòng.
Điền Thất liền đi đến, thần thần bí bí nhìn ngó xung quanh một chút, mới hạ giọng nói với Thịnh An Hoài: "Thịnh gia gia, hôm nay ta nghe người ta nói những lời không hay về người!"
“Ồ? Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999350/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.