Mọi tình tự hỗn loạn trong đầu Điền Thất đều kết thúc tại khoảnh khắc này. Hiện tại, thần trí nàng trống rỗng, tựa như cánh đồng hoang vu ngàn dặm sau đêm bão tuyết, vắng lặng, xa xăm, mênh m.ô.n.g mờ mịt.
Phản ứng của Kỷ Hành hoàn toàn trái ngược với Điền Thất. Ngay giây phút môi chạm môi, những tâm tư tình cảm mà hắn kìm nén bấy lâu nay rốt cuộc bùng nổ, như sóng lớn vỗ trời, như cơn phong ba bão táp. Bốn cánh môi vừa chạm vào nhau, Kỷ Hành chỉ dừng lại một thoáng, liền hé miệng, bao trùm trọn vẹn lấy đôi môi của Điền Thất, rồi dùng lực ma sát.
Hắn ngậm lấy môi nàng, duỗi đầu lưỡi men theo hình dáng, câu quét một lượt. Đôi môi khô khan nhanh chóng được nước bọt thấm ướt, hắn nhâm nhi thưởng thức sự căng bóng, mềm mại và tươi đẹp này, quả thật là mỹ vị nhân gian. Kỷ Hành vẫn chưa thỏa mãn, lại đưa đầu lưỡi ra ngoài, dùng mặt lưỡi áp sát, cực lực ma sát môi Điền Thất.
Cảm giác làn môi bị áp bách sâu sắc khiến Điền Thất đang đờ đẫn dần có phản ứng, nàng khó chịu nhíu mày.
Kỷ Hành bất mãn vì đối phương không có nửa điểm đáp lại, liền ngậm lấy môi trên của Điền Thất, nhẹ nhàng c.ắ.n một cái.
Điền Thất đau đớn rên lên, chóp mũi phát ra tiếng ngâm khẽ dồn dập. Trái tim Kỷ Hành vốn đã đập loạn nhịp, giờ phút này hắn nhắm chặt hai mắt, nghe tiếng nỉ non tựa như tình đến chỗ sâu, toàn thân nhất thời dâng lên một luồng sóng nhiệt, từ hạ thể lủi thẳng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999343/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.