Kỷ Hành cảm thấy vô cùng phiền muộn, lại còn mang theo chút bất lực.
Vì sao lại có thể hôn chứ? Đã thế lại còn là hôn một gã thái giám, hắn thật sự có thể buông mình xuống được ư? Hơn nữa, sau khi hôn xong lại không hề có chút ác cảm nào, thậm chí còn vương vấn chút cảm giác chưa đã thèm...
Dừng lại! Không thể nghĩ thêm nữa!
Kỷ Hành chống cằm trầm tư, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào tấu chương trên bàn. Ngay dưới nơi lẽ ra phải phê tấu, hắn lại dùng bút lông đỏ viết một chữ "Điền". Chữ viết ngay ngắn vuông vức, có nét có góc, nhưng thoạt nhìn lại giống như một cái miệng, đang châm chọc giễu cợt hắn.
Đoạn tụ chi phích! Dây dưa với thái giám! Quả thật vô liêm sỉ!
Kỷ Hành đột nhiên nổi giận, cầm lấy bút đỏ hung hăng bôi vài nét lên trên con chữ đó, cho đến khi che kín hoàn toàn, chỉ còn lại một đốm đỏ tươi, nhìn qua tựa như một vết m.á.u ghê người.
Hắn buông bút, dựa vào lưng ghế. Toàn thân hắn rã rời hết cả, trong đầu trống rỗng, nhưng lồng n.g.ự.c lại như bị chất đầy u uất, chèn ép đến nỗi khiến người ta khó thở vô cùng.
Lưng ghế dựa là đồng thau tinh luyện, mạ vàng óng ánh, lại không đặt miếng tựa lưng, nên rất thô ráp. Trước kia hắn không hề để ý, thế mà giờ phút này, cảm giác cấn đau lại càng khiến hắn tâm phiền ý loạn thêm bội phần.
Kỷ Hành không còn cách nào khác đành dồn cỗ tâm phiền ý loạn ấy vào nắm đấm, giáng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999335/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.