Điền Thất không khỏi thầm cảm thán mạng mình thật sự quá lớn.
Bị người ta đ.á.n.h ngất đi, trói c.h.ặ.t t.a.y chân rồi quăng vào hồ Thái Dịch, vậy mà vẫn có thể giữ được mạng, quả thực tựa như có thần linh phù trợ.
À không, không phải thần linh, mà là Thần Quy cứu giúp.
Nàng cảm thấy vị Thần Quy kia rất có khả năng quen biết mình, bởi lẽ, người cho nó ăn bữa cơm đầu tiên khi mới đến Đại Tề, chính là nàng. Có lẽ cũng vì duyên cớ này mà nàng mới được nó nâng lên. Điều này cũng giống như khi ta một mình làm khách nơi xứ lạ, nếu gặp được một người bản địa nhiệt tình giúp đỡ, ta ắt sẽ luôn khắc ghi ơn nghĩa đó. Nếu có cơ hội đáp trả, tất nhiên ta sẽ không chối từ.
Đây cũng xem như là thiện duyên giữa nàng và vị hắc quy khổng lồ kia.
Sau khi Điền Thất được vớt lên, Hoàng thượng đặc biệt săn sóc, ban cho nàng ba ngày nghỉ ngơi, đồng thời căn dặn nàng mau chóng quay về Thập Tam sở tĩnh dưỡng. Hơn nữa, Người còn cho gọi Thái y đến khám bệnh cho nàng.
Điền Thất thầm than, số mệnh năm nay của ta sao cứ mãi phạm phải thái y. Lần này, nàng còn chưa kịp tìm cách thoái thác đã bị Thịnh An Hoài đón đầu. May mắn thay, vị thái y lần này không phải người trước, nếu không, một khi thân phận lộ tẩy, ta sẽ không tài nào giải thích nổi.
Quả thật lạ lùng, Thái y viện phải chăng rảnh rỗi đến mức dư dả nhân lực, cớ sao lại luôn có thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999310/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.