Sau khi trở về Thập Tam sở, Điền Thất cẩn thận phân tích mọi chuyện lại một phen, cảm thấy có điều chẳng lành. Hoàng thượng đột nhiên tháo đai lưng của ta xuống, rõ ràng Người đã nghe phong phanh chuyện đai lưng có vấn đề. Ta lại còn thất thố rơi xuống hồ nước trước đó, việc này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này!
Nghĩ đến đây, trái tim Điền Thất lại như treo lơ lửng trên không trung.
Sợ hãi run rẩy một lúc, ta cũng bình tâm lại, bởi dù sao Hoàng thượng đã thả ta trở về, chứng tỏ tạm thời ta vẫn an toàn. Một khi Hoàng thượng tỉnh táo lại muốn giải quyết ta, thì ta cũng chẳng có cách nào thay đổi được số mệnh. Sinh t.ử hữu mệnh, phú quý tại thiên, ta đành phải chờ đợi thôi!
Quả nhiên, chỉ một lát sau, điều ta cần chờ cũng đã đến.
Cũng may vận may của ta chưa dứt, cảm thấy trong phòng ấm áp nhưng cứ bức bối khó chịu, bèn đẩy cửa sổ ra cho thông thoáng. Từ phía xa ta đã trông thấy một gã thái giám đang dẫn Thịnh An Hoài đi về phía bên này. Phía sau Thịnh An Hoài còn có một người khác, y vác theo một chiếc rương gỗ nhỏ, dưới cằm có chòm râu ba chỏm, rõ ràng là người ngoài, không phải thái giám.
Đến cả Tổng quản Thịnh cũng đích thân giá lâm, lẽ nào Hoàng thượng đã khám phá ra bí mật, nên mới phái tâm phúc tới đoạt mạng ta? Điền Thất sợ hãi, đi lại vài vòng trong phòng, tai loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, một người hỏi: “Là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999302/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.