Cố Vãn Thanh không cho rằng Lục Lập Hành đến đây là để tìm mình.
Chẳng lẽ hắn giống như lời của bọn họ, đây là muốn đến lừa bịp tiền.
Loại việc như vậy, trước kia Lục Lập Hành cũng không phải chưa từng làm ra.
Thời điểm không có tiền, hắn còn trấn tiền tiêu vặt của một đứa trẻ.
Nhớ tời những chuyện này, ánh mắt Cố Vãn Thanh trầm hẳn đi.
Lão Triệu tài xế xuống xe, đem Lục Lập Hành đang lăn lộn trên mặt đất nhấc lên:
"Cái tên điên này, mày muốn chết sao? Nếu muốn tự sát thì đi nhảy sông tự vẫn đi, đây chính là một xe đầy mạng người đó!"
Nhóm hành khách xuống xe vây quanh, ghét bỏ liếc nhìn Lục Lập Hành ở trong vũng bùn.
"Tiểu tử này mày thật sự ngày càng như đồ bỏ đi!"
"Lục gia rốt cục đã tạo ra cái nghiệt gì, mà dưỡng ra một đứa như mày vậy."
Lúc này Lục Lập Hành cũng không có để những lời này lọt tai.
Ánh mắt hắn rơi trên người Cố Vãn Thanh, đang bước xuống xe.
Cô ấy mặc một bộ quần áo không vừa vặn, những bộ quần áo này, đều do chính Cố Vãn Thanh may.
Tóc tết thành một đuôi sam lớn.
Tuy rằng đang mang thai, nhưng thân hình vẫn như trước thật gầy gò.
Sắc mặt của Cố Vãn Thanh trắng bệch, trên môi không hề có tí huyết sắc nào.
Lục Lập Hành giật mình, tiếp đó khẽ cười.
Thật tốt.
Cô ấy còn sống.
"Tiểu tử điên, mày cười cái gì, nói chuyện! Tao nói cho mày biết, nếu không phải nể mặt cha mẹ mày còn đó, tao đã sớm đánh mày một trận rồi!"
Lão Triệu lớn tiếng mắng!
Hai vợ chồng lão Lục đều là người tốt, ông đối với Lập Lục Hành chỉ là tiếc sắt không rèn thành sắt!
Nhưng Lục Lập Hành cũng không để tâm những chuyện này.
Hắn xác nhận Cố Vãn Thanh không có việc gì, liền hướng Đại Hoàng hô to:
"Đại Hoàng, dẫn người chạy về hướng này!"
"Gâu!"
Đại Hoàng nghe thấy tiếng la, rất nhanh chạy đến phía sau mấy người.
Quay về phía bọn họ sủa một trận.
Gặp người nào không đi, nó thấy khó ló cái khôn, liền một ngụm cắn vào mông người nọ.
Chạy mau!
"Dm, con chó này điên rồi! Cứu mạng!"
Vốn có mấy người mệt mỏi không đi được, nháy mắt thấy vậy đột nhiên tăng lực chạy như điên!
Lão Triệu phát hiện Lục Lập Hành không để ý đến mình, liền nổi giận:
"Lục Lập Hành, mày rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Lão Triệu, bên sắp sụt lở rồi!"
"Sụt lở? Sụt lở cái quỷ gì? Ta đây lái xe nhiều năm như vậy, cái dạng tình huống gì mà chưa từng trải qua, ta cũng không tin nó có thể sụt! Ngăn xe của ta, tạo ra tổn thất mày sẽ bồi thường sao?"
Cách đó không xa, Trương Nhị Cẩu cũng hô to:
"Đúng, Lục Lập Hành, còn có tôi nữa....!"
Lời nói của hắn còn chưa dứt!
Đột nhiên.
"Ầm! Ầm!"
Một tiếng nổ truyền đến!
Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu.
Lời nói của Trương Nhị Cẩu mắc kẹt trong cổ họng, rốt cuộc cũng không nói ra được.
"Mẹ kiếp!"
Chỉ thấy ngọn núi phía sau Đại Hoàng vừa nãy vẫn còn tốt.
Đột nhiên bắt đầu điên cuồng sập xuống.
Những tảng đá lớn lăn xuống, cây cối rậm rạp xung quanh đổ xuống sườn núi.
Lúc này con đường duy nhất được xây ở lưng chừng núi, nay đã bị sâm lấn bởi bùn đất.
Con đường và núi cùng nhau sụp đổ, tảng đá lớn vừa mới rơi xuống, chớp mắt lại lăn vào vách núi.
Một vài người chạy chậm, thậm chí còn bị một viên đá nhỏ đập vào đầu.
"Oành" một cái, hòn đá lớn rơi cách Đại Hoàng nửa mét.
"Mẹ kiếp, chạy mau."
"Gâu!"
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Một cụ già yếu chân ngồi ngay trên mặt đất.
"Núi.....Núi lở rồi!"
Lão Triệu hai chân mềm nhũn, giọng bắt đầu phát run:
"Lục.....Lục Lập Hành, này là thật sự sụt!"
Lão không thể tin vào mắt mình.
Lúc này, lão chỉ thấy một trận sợ hãi truyền đến.
Nếu vừa rồi Lục Lập Hành không có ngăn xe dừng lại.
Vậy xe hắn, cùng tất cả mọi hành khách trên xe, sẽ có loại kết cục gì?
Lục Lập Hành cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Ừm, sụt."
Lão Triệu loạng choạng một cái, ngồi trên mặt đất.
Lục Lập Hành chạy đến đỡ lão:
"Không sao rồi, không phải tất cả những người trên xe đều ổn sao?"
Lão Triệu lau mồ hôi trên trán.
"Đúng, đúng, đúng, đều ổn, đều ổn rồi."
Trương Nhị Cẩu cùng các anh em, cuối cùng cũng chạy tới.
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!"
Đại Hoàng phe phẩy cái đuôi, đi tới bên Lục Lập Hành đắc ý khoe công trạng.
Lục Lập Hành vò đầu của nó một cái:
"Đại Hoàng, làm tốt lắm!"
"Gâu!"
Lục Lập Hành lúc này mới nhìn về phía Cố Vãn Thanh lẫn lộn trong đám người.
Gặp lại cô sau một đời.
Lục Lập Hành có chút căng thẳng.
Hắn muốn trực tiếp tiến đến ôm Cố Vãn Thanh, muốn nói với cô rằng hắn rất nhớ cô.
Nhưng hắn không thể.
Hắn đã làm ra những chuyện khốn nạn, cô nhất định là đã rất đau khổ thất vọng.
Bây giờ nếu ôm cô, không phải sẽ khiến cô sợ hãi hơn sao?
Một đời này, hắn có thời gian, có thể từ từ tiến đến.
Lục Lập Hành đi đến bên cạnh Cố Vãn Thanh, kiềm chế lại ý muốn ôm cô:
"Vãn Thanh, em không sao chứ? Bị dọa sợ phải không?
Cố Vãn Thanh vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Lục Lập Hanh.
Cô không thể tin được, Lục Lập Hành lại đang quan tâm đến mình.
Từ khi kết hôn tới nay, loại sự việc này hắn chưa từng làm với cô.
Cô lại càng không dám tin, vừa rồi là Lục Lập Hành cứu mạng tất cả mọi người trên cái xe này.
Trên vai truyền đến một cảm giác ấm áp.
Cố Vãn Thanh nhìn thấy, Lục Lập Hành đem áo khoác của mình cởi xuống, choàng lên vai cô.
Giọng hắn có chút dịu dàng:" Cẩn thận một chút, đừng để bị cảm lạnh."
Cố Vãn Thanh nghi ngờ nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.
"Anh làm sao vậy?"
Lục Lập Hành hít sâu một hơi, nhìn về phía cô.
Hôm nay, hắn rốt cục cũng có cơ hội để nói ra câu nói giấu kỹ ở đáy lòng kia:
"Vãn Thanh, anh xin lỗi."
Mưa không biết từ khi nào đã ngưng.
Những lời này rõ ràng lọt vào tai của Cố Vãn Thanh.
Sắc mặt cô có chút rung động.
Lục Lập Hành đang nói cái gì vậy?
Lục Lập Hành cũng không có giải thích, hắn đi đến ngồi xổm trước mặt mấy lão nhân, lo lắng hỏi:
"Mọi người cảm thấy thế nào rồi? Không có việc gì chứ?"
"Có muốn cháu đưa mọi người đi đến phòng khám không?"
Lục gia thôn là một nơi hẻo lánh.
Đường vào Trung tâm Y tế trong thị trấn vừa bị sạt lở làm tắc đường.
Nơi duy nhất có bác sĩ là phòng khám nhỏ trong làng.
"Không, không cần..."
Mấy lão nhân run rẩy đứng dậy, nhìn về phía Lục Lập Hành.
"Tiểu tử, trước đấy...thật xin lỗi! Là chúng ta hiểu lầm cậu. Thật sự cảm ơn."
"Nếu không có cậu, chúng tôi có lẽ đã chết rồi!"
"Tôi, tôi thật sự không thể chết, tôi còn chưa thấy cháu trai của mình ra đời đâu!"
"Tôi cũng vậy, con tôi đang bệnh, tôi còn phải kiếm tiền mua thuốc cho nó..."
Các lão nhân vội lau nước mắt.
"Không có việc gì, không cần cảm tạ, cháu cũng là đúng lúc phát hiện nơi này sắp sạt lở, nên muốn nhắc nhở mọi người, nếu không sao rồi thì mọi người mau về nhà đi, hôm nay xe chắc không chạy vào trong trấn được đâu."
"Đúng vậy, về nhà thôi."
"Về nhà....."
Mọi người còn chưa hết bàng hoàng, lại nâng đỡ, dìu nhau rời đi.
Bác gái đi cuối cùng, tiến tới vỗ vỗ vai Cố Vãn Thanh:
"Vãn Thanh, cháu cùng Lục Lập Hành nói chuyện cho tốt."
"Hắn thoạt nhìn cũng không có tệ như vậy, những vấn đề tồi tệ có thể từ từ dậy dỗ hắn."
Cố Vãn Thanh cúi đầu, cũng không có nói gì.
Lục Lập Hành đi đến bên cạnh Cố Vãn Thanh và nói:
"Vãn Thanh, chúng ta cũng về nhà thôi."
Cố Vãn Thanh gắt gao cầm góc áo.
Nhớ tới em bé trong bụng.
Cô kiên định nói:" Tôi sẽ không trở về."
Từ khi kết hôn đến nay, đều là cô chăm sóc Lục Lập Hành.
Hắn chỉ biết tìm đến nàng đòi tiền.
Cô không dám nói với Lục Lập Hành hai mươi đồng kia, vì sợ bị hắn cướp mất!
Chỗ tiền đó dùng để bảo vệ cái thai này.
Nhưng cuối cùng, cô cũng không thể giữ được tiền.
Không thể cứ như vậy trở về, nếu như lần sau hắn lại như vậy, thì đứa bé phải làm sao bây giờ?
Cố Vãn Thanh căng thẳng từng bước lùi lại, ánh mắt đầy xa lánh.
Lục Lập Hành thấy mà đau lòng.
Hắn thật sự là một thằng khốn nạn!
Hắn tiến lên từng bước, đem phương thuốc an thai từ trong túi áo ra.
"Em lo lắng chuyện này sao? Vãn Thanh, xin lỗi, anh sai rồi."
"Hai mươi đồng tiền kia, anh không nên lấy đi, anh đáng chết!"
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ mau chóng kiếm đủ hai mươi đồng, mua thuốc cho em."
"Anh biết hiện tại em có thể không tin anh, ba ngày, cho anh ba ngày, nếu anh không thể kiếm tiền mua thuốc, anh sẽ đích thân đưa em đi lên trấn rời khỏi Lục gia thôn, anh thề!"
Cố Vãn Thanh khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành.
Hắn nói cái gì?
Hắn sẽ kiếm tiền?
Hắn lấy cái gì để kiếm?
"Lục Lập Hành, đừng lừa tôi."
"Anh không lừa em, Vãn Thanh, cho...cho anh một cơ hội cuối cùng đi, em xem, đường đã cũng sập, đây là con đường duy nhất vào trấn, đi không được."
" Nếu em đi đường bộ qua núi, quãng đường dài như vậy, sẽ làm tổn thương đến con."
"Em cũng không muốn con chúng ta bị thương phải không?"
Thấy Cố Vãn Thanh nghi ngờ.
Lục Lập Hành không còn cách nào đành phải lấy con ra để giữ cô lại.
*Lưu ý:
Bản dịch mang mục đích cá nhân, muốn lưu giữ bản văn xuôi để thưởng thức và chia sẻ với những ai có chung sở thích.
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác ạ. Xin cảm ơn!