Con đường bên cạch Lục gia thôn, có lác đác mấy bóng người đang đứng.
Bọn họ cầm dù to màu đen, ngẩng đầu quan sát bầu trời.
"Ai da, mưa to như này, cũng không biết hôm nay xe có thể thuận lợi đến hay không, tôi còn có việc gấp."
Bên cạnh đó một bác gái vui tươi hớn hở, cười nói:
" Sẽ không có chuyện gì đâu, lão Triệu của chúng ta lái xe nhiều năm như vậy, thật có chừng có mực! Nếu thực sự không được thì chúng ta liền quay trở về.
"Nói cũng đúng, xem ai kia? Đây không phải là cô vợ nhỏ của Lục gia đó sao? Vãn Thanh, cháu thế nào mà một mình tới đợi xe? Lại còn không có mang theo ô nữa? Mau mau lại đây, cùng bác che ô."
Cố Vãn Thanh cắn căn môi, chầm chậm đi tới: "Cảm ơn bác gái"
Cố Vãn Thanh nghĩ bản thân bị cảm cũng không sao, thế nhưng hai đứa bé trong bụng thì không được.
Bác sĩ đã nói, rất có thể không giữ được.
Cô phải che chở bọn chúng thật tốt!
Cố Vãn Thanh hít mũi một cái, nhìn về hướng phía Lục gia.
Mọi người đều nói gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó.
Trước kia, Lục Lập Hành trong mắt cô là quan trọng nhất, luôn nghĩ rằng bản thân có thể thay đổi hắn.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra là mình nghĩ nhiều.
Bác gái bên cạnh nhìn Cố Vãn Thanh một mực che chắn ôm bụng.
"Vãn Thanh, cháu như này không phải là mang thai rồi chứ?
"Ai da, đại hỉ đó nha! Đây là muốn đi vào trong trấn kiểm tra sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-roi-vua-song-lai-em-se-phai-sinh-con-cho-anh/1026501/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.