🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Lâm Uyên tức muốn hộc máu, nhưng cả người đã mềm nhũn, cổ họng khô khốc không nói thành lời. Cô rất muốn đẩy Dương Dịch Xuyên ra, nhưng cơ thể lại không làm như những gì lý trí mách bảo. Cô ngửa đầu, kéo lấy cổ áo cậu ghì xuống, chủ động cắn mạnh lên môi của đồ khốn đến cách hạ tiện như vậy cũng dám dùng với cô.

Dương Dịch Xuyên khựng người, mở to mắt nhìn hàng mi cong dài đang run rẩy dưới tầm mắt mình. Cảm giác đau nhói ở cánh môi chẳng có chút hề hấn gì với sự hưng phấn đang lan tỏa khắp các mạch máu trong cơ thể. Cậu khẽ nhếch miệng cười đầy đắc ý, bàn tay vươn tới giữ chặt lấy gáy Diệp Lâm Uyên, đảo khách thành chủ, cạy mở môi đào, luồn lưỡi vào khoang miệng ấm áp của cô, chiếm lấy mọi ngóc ngách.

Mỗi lưỡi hai người quấn quýt, những điểm chạm trên da thịt mang đến cho Diệp Lâm Uyên cảm giác như đang tan chảy trong một hồ nước mát lạnh. Từ sự chủ động gượng gạo ban đầu, cô dần dần đắm chìm trong cảm giác lâng lâng dễ chịu này, vòng tay câu lấy cổ Dương Dịch Xuyên, đáp lại thiếu niên trước mặt còn cuồng nhiệt hơn cả cậu.

Diệp Lâm Uyên thoải mái bao nhiêu thì Dương Dịch Xuyên lại càng khó chịu bấy nhiêu. Bên dưới cậu căng cứng như muốn nổ tung, chút cảm giác ướt át do nụ hôn mang lại hoàn toàn không thỏa mãn được cậu.

Dương Dịch Xuyên luyến tiếc rời khỏi đôi môi ửng hồng của Diệp Lâm Uyên, nhẹ nhàng cắn lên đó một vài cái trước khi luồn tay ra sau lưng, bế bổng cô lên đi về phía vách đá khuất tầm nhìn ở đằng xa.

Nói thế nào thì chỗ hai người đang hôn nhau thắm thiết, từ biệt thự nhìn ra sẽ thấy rõ mồn một. Dù chắc chắc giờ này mọi người đã đi ngủ hết, cũng không thể mạo hiểm làm tình ở vị trí nguy hiểm như vậy!

Khi cơ thể Diệp Lâm Uyên chạm nhẹ xuống cát, cô cảm nhận được thân thể của mình đang bị đè nặng bên trên. Hai thân thể nửa kín nửa hở phủ lên người nhau, khoảng cách giữa hai người gần như không còn, hơi thở hòa quyện cuồng nhiệt quấn quýt cùng đối phương.

Lâu rồi không quan hệ, cộng thêm tác động của hai thanh socola kia, nơi đó của Diệp Lâm Uyên vừa trơn trượt vừa ấm nóng nên vừa tiến vào Dương Dịch Xuyên đã không kiềm chế được động tác của mình, liên tục thúc mạnh vào trong cô, chỉ hận không thể chạm tới nơi sâu nhất của người con gái.

"Ưm.. ahh... Diệp Lâm Uyên vòng tay ôm cổ Dương Dịch Xuyên, sự tấn công mãnh liệt của cậu làm cô không nhịn được, cong người, ngâm nga thành tiếng.

Dương Dịch Xuyên hưng phấn nhếch miệng cười, cậu cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai cô, ngả ngớn thì thầm:

"Uyên... Em có muốn anh làm chậm hơn không?"

Diệp Lâm Uyên bây giờ thần trí đã không còn được tỉnh táo, dường như thuốc đã ngấm sâu vào từng mạch máu. Ánh mắt cô mơ màng, tràn đầy dục vọng. Miệng nhỏ không ngừng thở dốc, đôi chân thon dài kẹp bên hông Dương Dịch Xuyên, lắc đầu, nỉ non nói: "Không... Không muốn...



Dương Dịch Xuyên đêm nay mất quá nhiều thể lực vì Diệp Lâm Uyên đòi hỏi hơn bình thường. Gió biển lành lạnh cũng không kịp làm khô mồ hôi đang chảy ròng ròng trên lồng ngực phập phồng của cậu.

Diệp Lâm Uyên vùi mặt vào hõm cổ thiếu niên trên thân mình, vòng tay trên lưng siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt cậu, tiếng rên rỉ trong cổ họng càng lúc càng lớn hơn. Dương Dịch Xuyên cũng không hề cũng không hề cố ý định sẽ buông Diệp Lâm Uyên ra, cậu nghiến chặt răng mình, bắt lấy hai chân cô gác lên khủy tay cậu, đâm vào lút cán rồi lại kéo ra, cứ mỗi lần như vậy giống như muốn rút cạn linh hồn Diệp Lâm Uyên. Khi cả hai đã cùng đạt đến thời khắc cao trào nhất, cậu gầm lên một tiếng, bắn hết tất cả vào trong cô, cười hắt ra một hơi đầy thỏa mãn.

Một lần hoàn toàn không đủ để giải quyết nhu cầu của hai người lúc này. Diệp Lâm Uyên cũng không biết mình đã bị Dương Dịch Xuyên dày vò trên bãi biển bao lâu, chỉ biết rằng, khi cậu ôm cô ngồi lên người mình, phải hết lớp cát trên lưng cô, bầu trời trên đầu đã chuyển sang màu tím hồng.

"Cát có làm sót lưng em không?" Giọng Dương Dịch Xuyên khàn khàn, còn có chút gợi cảm của người vừa trải qua một cuộc hoan ái thỏa mãn về cả thể xác lẫn tinh thần.

Diệp Lâm Uyên cau mày, khó chịu không muốn trả lời. Làm như tốt bụng lắm vậy! Giả nhân giả nghĩa!

Cảm nhận được người con gái trong lòng vẫn còn giận mình, nhưng thật sự vẫn không nhịn được muốn trêu chọc cô. Dương Dịch Xuyên cười hắt ra một hơi, ngả ngớn hỏi:

"Tiểu Uyên, em có ngại làm mẹ ở tuổi 22 không? Chớ anh thì sẵn sàng làm ba của con em rồi!"

Câu hỏi của Dương Dịch Xuyên như sét đánh ngang tai Diệp Lâm Uyên, cô đẩy mạnh cậu ra, trừng trừng nhìn con người đến một chút xấu hổ cũng không biết này, gắn giọng mắng:

"Đồ điên!"

Dù có tức giận đến nổi muốn đấm người, hai chân của Diệp Lâm Uyên cũng đã hoàn toàn mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào, đành phải cắn răng chịu nhục để Dương Dịch Xuyên bế về phòng.

Lúc bế Diệp Lâm Uyên trong lòng, Dương Dịch Xuyên cũng không bỏ phí cơ hội nào, chỉ cần cô hé mặt ra một chút, cậu sẽ cúi đầu hôn xuống. Nên cả đoạn đường, cô luôn vùi mặt vào ngực cậu.

Phòng của Diệp Lâm Uyên nằm ở lầu hai chỉ cần lên cầu thang là tới. Khi cảm nhận được mình sắp được giải thoát, thì bước chân Dương Dịch Xuyên đột nhiên khựng lại. Cô nhíu mày, ngẩng mặt muốn hỏi cậu "Lại chuyện gì?" thì ánh mắt va vào hai bóng người đang đứng ngay cửa phòng cô nhìn chằm chằm bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.