"Dịch Phong... Em ở đâu vậy Dịch Phong?" Diệp Lâm Uyên chạy vội vào nhà kính, giọng nói vang vọng khắp không gian. Thằng nhóc này vừa nãy còn gửi tin nhắn bảo cô ra nhà kính cho cô xem giống hoa hồng mới mà mẹ Dương vừa ươm được. Nhưng gọi mãi chẳng thẳng thấy thằng bé đâu, Diệp Lâm Uyên nhíu mày khó hiểu. Đúng lúc cô định quay lưng đi ra thì một bàn tay to lớn chạm vào vai, kéo cô vào bóng tối. Một nụ hôn bất ngờ ập đến, khiến cô rơi vào hoảng loạn.
Diệp Lâm Uyên ra sức phản kháng, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn bóng đen đang ôm chầm lấy mình, ban đầu cô còn sợ hãi chống cự nhưng chỉ trong một lúc, khi mùi hương gỗ vetiver quấn quýt nơi chóp mũi, cảm giác mỗi lưỡi quyện vào nhau quen thuộc đến nổi cơn tức giận trong cô bùng lên dữ dội.
Môi Diệp Lâm Uyên mím chặt, hai tay giằng co quyết liệt. Đúng lúc khoảng cách giữa hai người được nới rộng, cô không chút do dự, vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt đối phương. Tiếng tát vang lên giòn tan, cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng xung quanh.
Diệp Lâm Uyên ấm ức nhìn người trước mặt, khóe mắt đỏ hoe chìm vào trong bóng tối. Cô quay đầu, dứt khoát rời đi không muốn nói thêm một lời nào.
Dương Dịch Xuyên vội vàng từ phía sau ôm chầm lấy cô, đôi tay siết chặt, như sợ người trong lòng sẽ chạy mất. Giọng nói cậu khàn khàn, còn có chút tủi thân, mất mác:
"Cho anh ôm em một lúc thôi. Nhớ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3733514/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.