Xe vừa dừng lại trước cổng biệt thự của nhà họ Diệp, Diệp Lâm Uyên lập tức bật cửa bước xuống, dáng vẻ gấp gáp gần như muốn chạy khỏi nơi này. Dương Dịch Xuyên lúng túng tháo dây an toàn, vội vàng đuổi theo cô. Cậu từ phía sau ôm chầm lấy, khảm chặt người còn gái trước mặt vào ngực mình.
Dương Dịch Xuyên gục đầu lên vai Diệp Lâm Uyên, sống mũi cao thẳng cọ mạnh vào hõm cổ mềm mại, mùi nước hoa nam tính pha lẫn với hương thơm quyển rũ của thiếu nữ còn đọng lại một chút gì đó ám muội của dục vọng.
"Tiểu Uyên.." Giọng nói khàn khàn của cậu vang lên, chứa đựng sự đau lòng và hối hận, "Xin lỗi em! Khi nào em bình tĩnh hơn... Chúng ta nói chuyện được không?"
"Cút!" Diệp Lâm Uyên hất mạnh cánh tay đang ôm eo mình ra, gắn giọng nói.
Cánh cổng sắt nặng nề đóng sầm lại, tiếng vọng vang khắp không gian rộng lớn. Dương Dịch Xuyên đờ đẫn nhìn theo bóng hình cô khuất dần, lòng cậu như bị dao cứa. Cảnh tượng này quen thuộc đến nỗi nó in sâu vào tâm trí Dương Dịch Xuyên như một vết sẹo. Hôm nay cậu đau như vậy, đêm đó, Diệp Lâm Uyên phải đau hơn gấp trăm lần. Hai cái tát thật mạnh Dương Dịch Xuyên tự giáng xuống mặt mình, nhưng có làm thể nào cũng không bớt đi được cảm giác tội lỗi đối với cô.
Diệp Lâm Uyên lúc này chỉ cảm thấy nực cười trước sự thay đổi thất thường của Dương Dịch Xuyên. Hôm nay, cậu lại tỏ ra quan tâm, âu yếm như thể chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3732730/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.