"Dịch Xuyên... Cậu đến đây... đến đây lúc nào vậy?" Lưu Giai Mỹ giật mình, sợ hãi đến mức lắp bắp. Cô ta bấu chặt lấy cổ tay Dương Dịch Xuyên, cố gắng giằng mình ra.
Đôi mắt Dương Dịch Xuyên đỏ ngầu như mắt thú dữ, gầm lên trong cơn thịnh nộ: "Nói lại lần nữa tôi nghe xem!"
Bàn tay siết chặt đến mức in hằn lên cổ áo Lưu Giai Mỹ. Từng câu từng chữ của bọn họ như những nhát dao đâm vào tim cậu. Dương Dịch Xuyên run rẩy, toàn thân như bị lửa thiêu đốt. Hóa ra thời gian qua cậu giống như một con bò, bị người dắt mũi mà không hay biết gì! Cậu nhớ lại đêm đó, sau khi hỏi cậu, tại sao lại có được đoạn ghi âm, Diệp Lâm Uyên đã chửi cậu là đồ ngu... Giờ biết được sự thật, cậu chỉ cảm thấy cô chửi còn nhẹ quá!
"Dịch Xuyên... Đây là nơi công cộng, có gì từ từ nói." Giang Dật Thần thấy Dương Dịch Xuyên đã mất hết bình tĩnh cũng hoảng hồn, cậu vội vàng tiến tới cố gắng xoa dịu tình hình.
Như vậy cũng chẳng cần kết quả kiểm tra gì nữa nữa, mọi chuyện đã rõ ràng ngay trước mắt. Giang Dật Thần thở dài, thầm nghĩ - Giờ không biết phải cầu phúc cho Lưu Giai Mỹ hay cầu phúc cho thằng bạn mình nữa!
Dương Dịch Xuyên đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sắc lạnh quét qua những người đang xì xào bàn tán. Cậu không quan tâm đến họ, chỉ muốn xé xác Lưu Giai Mỹ ra ngay tại đây. Nhưng lý trí mách bảo cậu phải kiềm chế. Diệp Lâm Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3730802/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.