Diệp Lâm Uyên quay phắt lại, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang đứng trước mặt. Một cảm giác chua xót len lỏi vào lòng, pha lẫn chút tự giễu. Dương Dịch Xuyên nói cũng thật đúng, Diệp Lâm Uyên có mắt kém nên lúc trước mới thích phải kiểu người như cậu!
Toàn thân Dương Dịch Xuyên cứng đờ trước ánh mắt lạnh lùng của Diệp Lâm Uyên. Cậu cảm nhận rõ ràng sự xa cách đang hình thành giữa hai người. Lời xin lỗi như nghẹn lại trong cổ họng, cậu chỉ biết đứng đó, lúng túng nhìn cô.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại trước mặt hai người, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt người đàn ông lúc nãy đi bên cạnh Diệp Lâm Uyên, anh ta mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng nói:
"Lâm Uyên... Đi thôi!"
Diệp Lâm Uyên dời ánh mắt khỏi Dương Dịch Xuyên, một nụ cười gượng gạo nở trên môi. Cô quay sang Lục Nam, gật đầu nhẹ rồi bước về phía chiếc xe đang chờ sẵn.
Phát hiện sự xuất hiện của một người khác, Lục Nam nhướn mày, ảnh mắt tò mò hướng về phía Dương Dịch Xuyên: "Ai vậy Lâm Uyên? Quen biết à?"
Diệp Lâm Uyên khép cửa xe lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy xa cách: "Con trai của bạn thân ba mẹ em."
Lục Nam mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Dương Dịch Xuyên, "Chào cậu!"Dương Dịch Xuyên vẫn đứng như trời trồng, chưa kịp hoàn hồn. Diệp Lâm Uyên liếc nhìn cậu, giọng điệu thờ ơ: "Mới học xong 12 thôi ạ!"
"À!" Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3730244/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.