Ánh đèn vàng mờ ảo hắt lên gương mặt góc cạnh của thiếu niên, đôi mắt cậu đục ngầu như chứa đựng cả một bầu trời u ám. Bàn tay cậu siết chặt lấy ly rượu, các khớp tay nổi lên trắng bệch. Mỗi ngụm rượu trực trào xuống cổ họng, đều mang theo vị đắng chát hòa quyện vào nỗi nhớ da diết đối với người con gái ấy.
Hơn một tuần trôi qua, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, chỉ còn lại khoảng trống mênh mông nơi đáy lòng. Dương Dịch Xuyên cảm thấy mình như đang chìm dần vào vực sâu, rõ ràng đã nhớ Diệp Lâm Uyên muốn phát điên nhưng vẫn không dám đến Diệp gia tìm cô, cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện đoạn ghi âm đó, cậu cảm thấy mình không sai, tại sao phải xuống nước trước... Những suy nghĩ hỗn loạn cứ liên tục dày vò tâm trí mình, nhưng cậu chẳng thể làm gì được chỉ có thể kéo theo Giang Dật Thần đi tìm rượu giải sầu, nhưng càng uống lại cậu càng cảm thấy trống rỗng.
Giang Dật Thần liên tục dụi mắt, cố gắng tỉnh táo sau khi giấc ngủ bị gián đoạn. Hơn 11 giờ đêm, đáng lẽ cậu đã được ngủ ngon trong chăn ấm nệm êm, lại bị Dương Dịch Xuyên réo gọi inh ỏi. Bất lực, cậu đành phải "lết" tấm thân tàn tạ ra quán bar nhìn tên điên này uống rượu một mình.
Giang Dật Thần nhìn Dương Dịch Xuyên, ánh mắt cậu ta đờ đẫn, cứ nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu vàng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, gương mặt vừa tiều tụy vừa u sầu, trái ngược hoàn toàn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3730240/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.