Dương Dịch Xuyên có lúc cũng cảm thấy nghi ngờ chính bản thân mình. Cậu không thể hiểu nổi trong đầu, tại sao lại mong muốn chuyện Diệp Lâm Uyên mang thai là sự thật... Vì cái gì, để làm gì... Cậu cũng chẳng biết.
Diệp Lâm Uyên giận đến run người, cô ấn chặt tay lên trán, cố gắng kìm nén cơn tức anh ách trong lồng ngực mình, đè giọng, khó chịu nói:
"Đã nói là không có... Sao cậu lì lợm vậy?"
Dứt lời, Diệp Lâm Uyên bất giác sửng người, cô cảm thấy hình như mắt mình có vấn đề... Sao người trước mặt nhìn cô giống như đang hậm hực, ẩm ức vậy?
Dương Dịch Xuyên sầm mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Diệp Lâm Uyên, nhỏ giọng nói:
"Chị vừa buồn nôn, vừa ngủ nhiều... Người cũng béo lên nữa, lúc mẹ tôi mang thai Dịch Phong cũng có mấy biểu hiện y như chị bây giờ!"
Diệp Lâm Uyên thật sự không hiểu nổi đầu óc Dương Dịch Xuyên đạo này đang suy nghĩ cái quái gì? Bị người ta dắt mũi thì không nhận ra, mà từng biểu hiện nhỏ nhặt của cô lại để ý kĩ càng như vậy.
Diệp Lâm Uyên bất lực thở hắt ra một hơi, cô đưa từng ngón tay lên, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào Dương Dịch Xuyên, đanh thép nói:
"Thứ nhất, tôi buồn nôn là vì dạ dày tôi không tốt."
"Thứ hai, tôi ngủ nhiều là vì đêm qua tôi phải chạy số liệu nghiên cứu khoa học..."
"Thứ ba, nói con gái béo... Rất là vô duyên, mong cậu suy nghĩ lại!"
"Thứ tư, tôi nhắc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3730231/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.