Cả hai im lặng, giữ nguyên tư thể hiện tại, không ai dám nhúc nhích.
Diệp Lâm Uyên gấp đến phát khóc... Sau này dù Dương Dịch Xuyên
có dụ dỗ thế nào cô cũng không làm tình với cậu khi có người lớn ở nhà nữa đâu, mấy lần xém bị phát hiện vẫn chưa chịu khôn ra!
Diệp Lâm Uyên sốt ruột, vội vàng đẩy Dương Dịch Xuyên ra khỏi người mình, nhưng cậu lại bất động như tượng, thậm chí nơi đó còn cố tình đi sâu vào bên trong, không hề màng đến tình cảnh nguy cấp hiện tại.
Diệp Lâm Uyên vừa giận vừa sợ, trừng mắt nhìn cậu, khế quát: "Dương Dịch Xuyên... Lấy nó ra...
Dương Dịch Xuyên không nói gì, cảm giác chật chội lại mềm mại này là do Diệp Lâm Uyên bị căng thẳng mà tạo thành... Không phải lúc nào cũng có được... Dù sao cũng đã lỡ giận rồi, giận tiếp để dỗ một lượt luôn cũng được!
Nghĩ vậy, Dương Dịch Xuyên nhìn Diệp Lâm Uyên cười cười, nụ cười này làm Diệp Lâm Uyên cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cô bất giác rùng mình... Không thể tưởng tượng được cậu đang muốn làm gì!
Bất chợt, Dương Dịch Xuyên bắt lấy hai chân Diệp Lâm Uyên tách ra, quấn quanh hông mình, cậu nâng người ngồi dậy kéo theo cô, cuối cùng ôm cô xuống giường.
Diệp Lâm Uyên giật mình, không kịp phản ứng, theo bản năng ôm chặt lấy cậu, theo mỗi bước đi của Dương Dịch Xuyên, gậy thịt lại đâm vào miệng hoa, khiến Diệp Lâm Uyên không chịu được, phải cắn vào vai cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3728559/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.