Chương trước
Chương sau
Cả hai im lặng, giữ nguyên tư thể hiện tại, không ai dám nhúc nhích.

Diệp Lâm Uyên gấp đến phát khóc... Sau này dù Dương Dịch Xuyên

có dụ dỗ thế nào cô cũng không làm tình với cậu khi có người lớn ở nhà nữa đâu, mấy lần xém bị phát hiện vẫn chưa chịu khôn ra!

Diệp Lâm Uyên sốt ruột, vội vàng đẩy Dương Dịch Xuyên ra khỏi người mình, nhưng cậu lại bất động như tượng, thậm chí nơi đó còn cố tình đi sâu vào bên trong, không hề màng đến tình cảnh nguy cấp hiện tại.

Diệp Lâm Uyên vừa giận vừa sợ, trừng mắt nhìn cậu, khế quát: "Dương Dịch Xuyên... Lấy nó ra...

Dương Dịch Xuyên không nói gì, cảm giác chật chội lại mềm mại này là do Diệp Lâm Uyên bị căng thẳng mà tạo thành... Không phải lúc nào cũng có được... Dù sao cũng đã lỡ giận rồi, giận tiếp để dỗ một lượt luôn cũng được!

Nghĩ vậy, Dương Dịch Xuyên nhìn Diệp Lâm Uyên cười cười, nụ cười này làm Diệp Lâm Uyên cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cô bất giác rùng mình... Không thể tưởng tượng được cậu đang muốn làm gì!

Bất chợt, Dương Dịch Xuyên bắt lấy hai chân Diệp Lâm Uyên tách ra, quấn quanh hông mình, cậu nâng người ngồi dậy kéo theo cô, cuối cùng ôm cô xuống giường.

Diệp Lâm Uyên giật mình, không kịp phản ứng, theo bản năng ôm chặt lấy cậu, theo mỗi bước đi của Dương Dịch Xuyên, gậy thịt lại đâm vào miệng hoa, khiến Diệp Lâm Uyên không chịu được, phải cắn vào vai cậu đã kiềm lại tiếng rên trong cổ họng.

Đi đến bức tường chỗ cửa, Dương Dịch Xuyên để Diệp Lâm Uyên dựa người lên tường. Nhướn mày, ra hiệu cho cô mau nói gì đó để mẹ Diệp rời đi.

Diệp Lâm Uyên lườm cậu, nhưng không có khả năng phải kháng lúc này. Cô nghiêng đầu, giả vờ cao giọng như từ xa nói vọng tới:

"Dạ thôi ạ! Dịch Xuyên nói có bài chưa hiểu, con đang giảng cho em ấy."

"À vậy hả!" Mẹ Diệp bên ngoài nghe thấy tiếng con gái truyền tới, không suy nghĩ nhiều chỉ gật đầu đáp lại. Đột nhiên bà lại hỏi, "Mà Dịch Xuyên đâu rồi con?"



"Em ấy đang đi vệ sinh rồi mẹ." Diệp Lâm Uyên mím môi trả lời, nơi đó vì căng thẳng mà càng thít chặt. Ánh mắt cô trừng trừng nhìn tên xấu xa đang híp mắt nhìn mình cười cợt, giống như muốn lột trần lời nói dối của cô, bên dưới còn liên tục chuyển động nhịp nhàng, khiến cô phải cắn chặt môi, cố gắng giữ im lặng.

"À... Vậy mẹ để lại phần cho hai đứa, lát học xong thì xuống ăn đó."

"Dạ!" Diệp Lâm Uyên mừng muốn khóc, cô vội vàng trả lời mẹ mình.

Tiếng bước chân của mẹ Diệp xa dần. Diệp Lâm Uyên cảm thấy như vừa từ cõi chết trở về, cả người cô bủn rủn ôm lấy Dương Dịch Xuyên, vùi mặt vào hõm cổ cậu, thở phào nhẹ nhõm.

Dương Dịch Xuyên cười hắt ra một hơi, vuốt ve tấm lưng mịn màng trong lòng mình, giọng khàn khàn hỏi:

"Anh chưa hiểu bài gì?" Cậu vừa hỏi vừa chậm rãi rút gậy thịt từ từ rời khỏi miệng hoa, đến khi quy đầu gần chạm vào không khí, cậu lại thúc mạnh vào trong, thanh âm ái muội siết chặt lấy cô, "Hửm... Trả lời anh!"

"Ưm.." Diệp Lâm Uyên bấu chặt vào bả vai cậu, ngửa mặt lên trời thở hỗn hển.

Dương Dịch Xuyên vẫn không buông tha cho cô, cậu liên tục làm như vậy thêm mấy lần nữa, bàn tay kéo nhẹ lấy gáy Diệp Lâm Uyên ép cô rời khỏi hõm cổ mình đối diện với cậu.

Nhìn đôi mắt rưng rưng ngấn lệ trước mặt mình, mỗi đào hé mở phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị, rõ ràng bình thường nhìn rất đáng yêu, lúc này lại trở nên quyến rũ thậm chí còn có mấy phần dâm đãng.

Nơi đó của Dương Dịch Xuyên càng bành trướng, trái ngược với cái miệng nhỏ mỗi lần cậu đâm vào lại ra sức mút chặt lấy cậu... Cái cảm giác này thật sự muốn giết người mà!

Khoé môi nhếch lên một nụ cười tà mị, lúc nãy Dương Dịch Xuyên chỉ cởi quần, trên người cậu vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi đen đã bị Diệp Lâm Uyên không cẩn thận nhào nát, nhìn cậu bây giờ chắc khác gì một tên lưu manh giả danh tri thức.

Động tác của cậu mỗi lúc càng cuồng dã, ép sát Diệp Lâm Uyên vào tường, bàn tay đỡ lấy đầu cô rồi dùng sức liên tục thúc mạnh vào trong, ngả ngớn trêu chọc, "Rõ ràng anh đang dạy em tập đọc mà!"



"A... Xấu xa.." Diệp Lâm Uyên ôm chặt cổ Dương Dịch Xuyên, cô không nhịn được mà hét lên, lúc phát hiện mình quá lớn tiếng, khóc không ra nước mắt mà ngậm chặt miệng, mặc cho tên "khốn" trước mặt xâu xé thân mình.

Dương Dịch Xuyên càng làm càng hăng, cậu cúi đầu, ngậm vành tai đã đỏ bừng vì xấu hổ của Diệp Lâm Uyên mà mút mát, đầu lưỡi ướt nóng liên tục di chuyển khắp nơi trên mặt cô, từ cánh mũi, khoé môi, mi tâm, cậu đều muốn để lại dấu vết của mình. Hôn đến chán chê thì lại lướt xuống chiếc cổ trắng ngần... Bình thường làm tình cậu chỉ dám liếm cô cho đã ghiền, không dám để lại dấu, nhưng hôm nay sự kích thích không kiềm chế được khiến Dương Dịch Xuyên chẳng thèm để ý đến chuyện gì nữa, cậu mút mạnh lên đó, để lại những dấu hôn đỏ chói trên cần cổ lẫn xương quai xanh của thiếu nữ.

Ánh mắt Diệp Lâm Uyên càng lúc càng mê man, cô cảm nhận được hết chuyện mọi Dương Dịch Xuyên đang làm, nhưng không hề lên tiếng ngăn cản, thậm chí còn có chút hỗ trợ, nghiêng đầu cho cậu dễ dàng làm việc.

Kết thúc lần đầu, Diệp Lâm Uyên mềm nhũn cả người, cô dựa vào lòng Dương Dịch Xuyên, thở hỗn hển vùi mặt vào ngực cậu.

Dương Dịch Xuyên ôm Diệp Lâm Uyên trở về giường, cậu tìm hộp bao cao su lúc nãy, xé thêm một cái nữa, vội vàng đeo vào gậy thịt, cởi chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi của mình ra, nâng chân Diệp Lâm Uyên lên, tiếp tục làm chuyện mình muốn làm.

Phòng ngủ của Diệp Lâm Uyên nằm ở hướng tây, khi hoàng hôn, nắng chiều sẽ nhuộm hồng cả căn phòng. Dương Dịch Xuyên đã mặc lại quần áo chỉnh tề, cậu ngồi ở mép giường, để Diệp Lâm Uyên ngồi trên đùi mình, cô gái nhỏ mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh, tựa như một chú thỏ con mềm mại, nép mình vào cậu.

Dương Dịch Xuyên khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, giọng khàn khăn nói:

"Không giận nữa nhé!"

Diệp Lâm Uyên không trả lời, cô đã quá mệt để lên tiếng, nên chỉ mím môi, gật đầu một cái. Bây giờ mà nói không... Con người này lại đè cô xuống mà làm tiếp, ai mà chịu nổi!

Dương Dịch Xuyên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Diệp Lâm Uyên. Cậu rút từ trong túi quần ra một chiếc vòng tay tinh xảo, ánh sáng lấp lánh của vàng trắng và sapphire từ những viên charm trên chiếc vòng khiến cô không thể rời mắt. "Cái này tặng chị." Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên bên tai cô.

Diệp Lâm Uyên tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ cậu lại chuẩn bị quà cho mình, "Nhân dịp gì?" Cô hỏi, trái tim đập thình thịch vì hồi hộp, chẳng lẽ cậu cũng nhớ ngày hôm qua là kỷ niệm hai tháng quen nhau của bọn họ?

Dương Dịch Xuyên cười cười, bàn tay ngắt lên eo nhỏ của Diệp Lâm Uyên, môi ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng thì thầm:

"Kỷ niệm 30 lần của chúng ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.